Hạ Duệ vẫn luôn cảm thấy Alexis sống lâu như vậy vẫn là cẩu FA thật tội nghiệp, nhưng hôm nay anh chân chính suy nghĩ lại, tội cái gì chứ, tên này căn bản đáng đời! Bao nhiêu lúc không chọn, lại chọn ngay thời điểm tình nùng ý mật giữa hắn với Lâm Mặc mà chen ngang, dẫu chỉ là một bức thư tín chứ không phải người thật cũng đủ khiến Hạ Duệ nổi cơn điên muốn đè hắn ra mà đánh.
Đáng thương thay cho Alexis trăm tính vạn tính lại không ngờ tới tình huống như thế, chưa nhận ra chính mình phạm phải một sai lầm lớn cỡ nào.
Hắn còn vui vẻ chạy đi đón người bạn cũ của mình, vừa thấy bóng người liền mở miệng: "Tôi chờ cậu cũng thật là lâu... Ủa?"
Thấy gương mặt Hạ Duệ đen còn hơn đít nồi, hắn ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Tình huống khẩn cấp nào sao?"
Hạ Duệ cười gằn: "Đúng, vô cùng khẩn cấp."
Alexis sợ hết hồn: "Trời ạ, tôi chưa nghe bên quân đội công bố lại nữa, cứ tưởng chiến dịch các cậu thành công mỹ mãn rồi chứ. Chẳng lẽ số lượng thương vong nhiều hơn dự tính? Hành tinh kia có vấn đề? Hay là có dịch bệnh gì?"
"Đều không có." Hạ Duệ liếc mắt nhìn hắn một cái, mây đen trên đầu vẫn chưa tản hết, "Mau đi thôi."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Alexis vẫn không tài nào hiểu được, lầm bầm.
Hắn nhìn Hạ Duệ tiến lên xe huyền phù rồi, lại nhìn sang phó quan đang tiến đến, bất ngờ chặn lại: "Cậu có biết nguyên nhân không?"
Miệng thì hỏi, chứ ánh mắt hừng hực của Alexis chẳng khác nào bảo "hắn là cấp trên của cậu nên cậu nhất định phải biết", phó quan thật muốn chảy mồ hôi hột. Hắn gắng gượng tóm tắt câu chuyện sao cho uyển chuyển nhất có thể: "Ngài ấy chẳng qua... dẫu lìa ngó ý mà vương tơ lòng thôi."
Thế nhưng phó quan vẫn là đánh giá quá cao trình độ văn hóa của Alexis. Hắn nghe xong mặt càng khó hiểu hơn: "Là ý gì?"
Phó quan: "... Có nghĩa là lúc ngài bảo tôi đi truyền tin thì vừa hay ngay thời điểm thiếu tướng bận hẹn hò, bây giờ ngài ấy phải rời đi để người yêu ở lại khu cách ly..."
Alexis: "... Đệch! Sao cậu không nói sớm?!"
Nếu biết trước Hạ Duệ đang hẹn hò, hắn cùng lắm lùi thời gian lại trễ hơn một ngày cũng được. Nói đi cũng phải nói lại, ai ngờ đóa hoa cao lãnh vạn năm rốt cuộc cũng có ngày rơi xuống phàm trần chứ.
Hai người nhanh chóng tiến lên xe, phó quan nhìn Alexis có chút lúng túng, cảm thấy thương cảm cho đối phương, nhỏ giọng nói: "Thật ra sớm muộn gì cũng chẳng thay đổi được đâu, ngài không cần tự trách."
Buổi sáng nay, trước khi thiếu tướng chạy đi hẹn hò hắn có ghé ngang qua trình báo một lần, lúc rời đi còn nghe thiếu tướng hỏi quang não kế hoạch hẹn hò bảy ngày giúp bạn thành công cầu hôn đối phương, lúc đó hắn còn tưởng chính mình nghĩ quá nhiều thôi chứ...
Nhưng giờ ngẫm lại, cộng thêm những gì tai nghe mắt thấy, thì thiếu tướng quả thực có dự định như vậy đó!
Alexis leo lên xe, trông thấy bản mặt băng sơn như bị người khác nợ tám ngàn vạn của Hạ Duệ thì vội vã lấy lòng xin lỗi: "Ây, cậu biết đó, tôi đâu có ngờ được cậu đang... Dù sao cũng chúc mừng cậu có người yêu."
"Còn chưa phải!" Hạ Duệ lầm bầm một tiếng.
"Hả?"
"Tôi nói, còn chưa phải là người yêu!" Tuy rằng sự thật này vô cùng đớn đau, nhưng Hạ Duệ vẫn không thể không nói ra. Lâm Mặc còn chưa chấp nhận hắn đâu! Thành tựu lớn nhất hắn đạt được mới có trao đổi số quang não và hôn nhau nhẹ một cái thôi!
Bất quá, hắn tự bổ sung trong lòng: hôm nay chưa phải người yêu, nhưng sau này sẽ là vợ.
Nụ cười trên gương mặt Alexis càng thêm vỡ vụn. Thôi rồi, lẽ nào Hạ Duệ đang bận theo đuổi người ta? Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào mới được hưởng đãi ngộ bậc này?
Hạ thiếu tướng muốn gia thế có gia thế, muốn tiền bạc có tiền bạc, tuổi trẻ chức cao nhan sắc động lòng người lại còn thể năng cấp S, chỉ cần hắn muốn liền sẽ có vô số người tình nguyện làm người yêu, ai ngờ được thế sự khôn lường, người Hạ Duệ nhìn trúng lại không thích hắn chứ!
Nếu như tại vì hắn mà Hạ Duệ theo đuổi thất bại, liệu tên kia có tính hết chuyện này lên đầu mình không?! Alexis cảm thấy chột dạ trong lòng.
"Khụ, thôi chúng ta nói chuyện chính sự." Alexis ho nhẹ, đổi chủ đề, "Tôi cần mượn mạng lưới của cậu để tìm kiếm một chút."
"Đối thủ là kẻ nào đến mức cậu phải cần đến nhân sự phía tôi?" Hạ Duệ khá bất ngờ.
Tuy hai bọn họ vẫn thường xuyên trao đổi giúp đỡ nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Alexis chủ động hỏi mượn người của hắn, hơn nữa còn gấp gáp đến mức kéo hắn ra từ khu cách ly. Nếu không phải vì vậy, hắn mới chẳng hy sinh buổi hẹn hò tốt đẹp của mình để ra gặp mặt tên này.
"Thời gian qua cậu đi làm nhiệm vụ nên không biết Trái Đất xảy ra nhiều chuyện như thế nào." Alexis thở dài, "Ngày càng có nhiều sự việc chống phá đả đảo chính phủ, các băng nhóm tội phạm xuất hiện tràn lan, gần đây nhất còn nảy sinh việc xưởng phi thuyền bị nổ bom nữa."
"Kể từ khi tin tức hố đen được thông báo, chuyện này cũng đã có thể lường trước được." Hạ Duệ nhíu mày. Vốn dĩ con người rơi vào đường cùng thường nảy sinh những hành vi ác liệt, bọn họ cũng sớm dự đoán trước tình hình sẽ không đơn giản.
"Nếu chỉ là hành vi tự phát thì có gì đáng nói." Nói tới đây Alexis lại nhức đầu, "Tôi nghi ngờ, không, tôi khẳng định có một tổ chức khác đứng đằng sau thao túng hết tất cả!"
Hắn mở quang não của mình lên, chia sẻ thông tin cùng dữ kiện nhiều tháng qua thu thập được: "Cậu nhìn đi, tuy các sự kiện xảy ra lẻ tẻ không đồng đều, song đều để lại dấu vết cho thấy có người điều khiển từ phía sau, hơn nữa kẻ này vô cùng thông minh, luôn xóa sạch đầu mối khiến người của tôi muốn truy ra cũng không được."
"Trước hết nhân viên kỹ thuật bên tôi chỉ mới khoanh vùng được tổ chức tội phạm này nằm trong khu vực châu Á, nhưng lại không nói rõ chính xác được là ở đâu. Chúng tôi nghi ngờ tổ chức này phải có liên hệ với ít nhất một cơ sở nghiên cứu nào đó, vì vậy muốn ra tay từ hướng kia, từ sở nghiên cứu tóm lấy cả bọn." Alexis giải thích, "Vì vậy tôi mới muốn mượn nhân lực phía cậu, giới nghiên cứu tôi không có nhiều người, cũng mù mờ chẳng hay biết gì cả."
Hạ Duệ đọc sơ qua, trở nên trầm tư: "Cho cậu mượn nhân lực thì được thôi. Nhưng tôi vẫn không hiểu rốt cuộc mục đích của tổ chức này là gì? Nếu không phải hành vi tự phát, như vậy mọi việc chúng gây ra đều phải có nguyên nhân đằng sau. Có điều mấy nguyên nhân kia còn quan trọng hơn mạng sống sao?"
Alexis chán nản nói: "Ai mà biết đám điên kia nghĩ cái gì! Cũng vì lý do này, phía quân bộ không quá tin tưởng khi tôi báo cáo có khả năng có tổ chức đứng sau thao túng. Bọn họ đều cảm thấy tận thế đến mông rồi, quậy phá như vậy coi như kéo cả Trái Đất chết chung thì đám người kia cũng đâu có lợi gì."
Nếu là các loại giáo hội tà giáo phản nhân loại, chỉ mong tất cả chết hết, như vậy không thể nào có sự sắp xếp và điều khiển chặt chẽ như thế được. Toàn bộ hành vi của tổ chức này cho thấy bọn chúng có sự sắp đặt, có đầu óc hẳn hoi, chứ không hề tùy tiện chút nào.
******
Thời hạn cách ly kết thúc, dữ liệu cũng đã được sắp xếp lại chuyển giao cho cấp trên, nghiên cứu viên của từng viện có thể tự do ra về. Có không ít người quen biết được bạn bè mới trong hành trình này, ăn ngủ cùng nhau cảm giác như lâu như cả đời người, đến thời điểm chia tay liền khóc tu tu không ngừng, một hai hứa hẹn sẽ gặp lại nhau.
So với tình hình mấy viện nghiên cứu bên kia, người của viện nghiên cứu và đào tạo nhân tài thoạt nhìn có vẻ thê lương ảm đạm nhất. Không có ai chủ động ghé sang tìm bọn họ nói chuyện, chỉ cho người đại diện khách sáo chào một câu tạm biệt, mà bọn họ cũng không tìm người khác mùi mẫn như những viện nghiên cứu kia.
Thật ra có muốn cũng không được. Bản thân Lâm Mặc có quan hệ không quá tốt nhưng cũng có thể xem như bạn bè với một vài nghiên cứu viên khác, thế nhưng còn có ánh mắt chòng chọc nhìn sau lưng chẳng khác gì diều hâu của mấy giám sát viên, có cho vàng cậu cũng không dám gặp ai nói chuyện. Cậu thừa biết hành động của mình suốt thời gian qua có lẽ đã khiến không ít giám sát viên ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải vì cây cao bóng cả của Hạ thiếu tướng thì họ đã dạy dỗ cậu một trận từ lâu rồi.
Quả nhiên, cả đoàn vừa lên xe, Lâm Mặc liền trở thành con tốt thí đầu tiên. Cậu bị gọi vào một toa riêng để "nói chuyện thân mật".
Bên trong toa, ba tên giám sát viên ngồi đối diện như bồi thẩm đoàn, Lâm Mặc lại đứng như tù nhân trước vành móng ngựa, ánh mắt găm găm hệt như chỉ chực chờ mổ thịt lột xương cậu.
"Cậu với Hạ thiếu tướng có quan hệ gì?" Tên cao gầy đeo mắt kiếng hỏi đầu tiên.
"Không có quan hệ gì cả."
"Không có quan hệ, lại ngang nhiên ngủ chung phòng?" Một tên khác cười khảy.
Lâm Mặc bình tĩnh nhìn gã, đáp: "Phòng ngủ trước đó của tôi bị hỏng hệ thống lọc khí, vì trên phi thuyền không còn phòng trống nên Hạ thiếu tướng đề nghị để tôi ghép chung phòng cùng anh ấy."
"Lúc đi hỏng không nói, đằng này sau khi hạ cánh xuống tinh cầu kia rồi vẫn không cho người sửa chữa à? Mày cảm thấy tụi tao dễ bị lừa à?" Tên cuối cùng nóng nảy nhất, vỗ bàn rầm một cái.
Lâm Mặc:... Thật ra cậu vốn biết phòng ngủ sửa xong rồi, nhưng mà Hạ thiếu tướng nếu đã không đuổi cậu đi, cậu cũng không muốn rời đi đâu.
"Tôi không biết." Lâm Mặc nhẹ nhàng trả lời.
Rầm! Tên nóng nảy đứng phắt dậy, một tay chỉ vào mặt cậu: "Mày có biết lúc ở trên phi thuyền cái tên Hạ Duệ kia đã cho người kiểm tra lại hồ sơ của viện nghiên cứu chúng ta không hả?! Trong thời gian cách ly, tại sao hắn lại chủ động tìm mày nói chuyện riêng? Không có lửa làm sao có khói, mày không nói lung tung gì đó để lộ ra thì làm sao hắn nghi ngờ được?!"
"Lão Lục, bình tĩnh." Tên ngồi bên cạnh kéo gã lại, "Không cần vì thứ như vậy mà nóng nảy làm gì."
"Hừ, nó rõ ràng đang nói dối!" Gã họ Lục kia cười gằn, "Lúc phi thuyền hạ cánh tôi mấy lần tìm cách tiếp cận nó, lại bị người của quân đội âm thầm ngáng chân. Bảo nó với tên Hạ Duệ kia không có quan hệ gì, heo mẹ leo cây tới nơi rồi!"
Hèn chi... Lâm Mặc thầm nghĩ trong bụng, cậu vẫn luôn ngạc nhiên vì sao các giám sát viên lại có thể nín nhịn được lâu như vậy, hóa ra có Hạ thiếu tướng đứng đằng sau cản đường.
Nghĩ tới Hạ Duệ, tim của Lâm Mặc bất giác đập nhanh một chút, nhưng cậu cũng không dám để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Nam nhân đeo kính lạnh lùng nhìn cậu: "Phế phẩm vĩnh viễn là phế phẩm. Năm đó tôi đã bảo hủy đi, người của lão Tôn còn cố xin giữ lại."
"Không phải vì chi phí đào tạo ra một người nhân tạo rất tốn kém sao? Chẳng hiểu sao loại ngu đần này có thể sống sót qua được các bài thi tiêu chuẩn nữa."
"Hừ, đấy cũng do cậu không đủ quyết đoán. Năm đó nếu là tôi, tôi nhất định sẽ ký quyết định tiêu hủy nó ngay lập tức."
Gã họ Lục nhìn Lâm Mặc càng không khỏi thêm ngứa mắt, gã ghét nhất chính là loại mặt hàng chỉ tạm đạt tiêu chuẩn, đem đặt lên cán cân so sánh với những sản phẩm chất lượng cao khác, quả là một sự sỉ nhục: "Sau khi quay trở về, tôi nhất định phải yêu cầu tiêu hủy nó ngay lập tức!"
Rầm! Rầm!
Tiếng cửa đập mãnh liệt dồn dập vang lên. Gã họ Lục hét to với người bên ngoài: "Tôi đã bảo trong thời gian này không ai làm phiền cơ mà!"
Mặc kệ tiếng gào thét của gã, người bên ngoài kia vẫn không ngừng đập mạnh vào cửa, gã bực tức lầm bầm đi vòng ra cửa: "Mẹ nó mấy cái thằng này, căn dặn có chút chuyện cũng không xong."
Sau khi mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài là một người nhân tạo, thái độ của gã càng thêm cáu bẳn: "Ai cho mày vào đây?! Có biết đây là chỗ như thế..."
Chưa kịp dứt lời, gã nhìn rõ gương mặt của người đối diện, lời nói trở nên ú ớ, thần sắc hoảng hốt: "Mày..."
Đoàng! Thân thể gã họ Lục nát thành bột vụn, hoàn toàn không hề chừa lại chút xương cốt nào, mà những lời kia cũng trở thành di ngôn cuối cùng của gã.
Hai tên còn lại trong phòng cảnh giác đứng dậy, còn chưa kịp lao ra lối thoát hiểm, tên mắt kính đã nhận lấy một kích từ nòng súng của đối phương, tiếp bước theo chân tên họ Lục kia.
Còn lại tên giám sát viên cuối cùng, gã may mắn ngã nhào xuống mà tránh được một đòn. Gã chật vật lê thân mình, khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại chính là gương mặt của kẻ không nên có mặt ở tại đây lúc này: "Mục Thanh Hoài?! Cậu... cậu như thế nào ở đây..."
Danh sách người tham gia chiến dịch lần này vỏn vẹn tầm chục người, hơn nữa trải qua thời gian nhiệm vụ hơn một năm, gã có ngu đến đâu cũng không thể nào nhớ lầm được. Huống hồ Mục Thanh Hoài chính là bảo vật số một của viện nghiên cứu, cho dù viện trưởng có cho tất cả mọi người nhân tạo rời đi thì cũng tuyệt đối không bao giờ thả hắn ra.
Nhận ra nòng súng đang dần chỉa về phía mình, gã hốt hoảng ép thân mình xuống, run rẩy nói: "Bỏ... bỏ thứ kia xuống... Chúng ta có thể nói chuyện..."
Khẩu súng kia gã chưa từng thấy qua, lại càng chưa từng nghe nói đến trên đời có loại súng nào chỉ một phát bắn liền biến người thành bột mịn. Dĩ nhiên bên quân đội có vài tin đồn phát triển loại vũ khí này, song đấy là để dùng trong lĩnh vực không gian vũ trụ, phá vỡ các mảnh thiên thạch chệch đường trên quỹ đạo bay thành mảnh vụn, chứ chưa đạt đến trình độ đập nát thành phấn như này.
Mục Thanh Hoài dường như không nghe thấy lời của hắn, hoặc giả như có nghe cũng không quan tâm. Hắn chỉ bực bội đá vào cửa, gào to: "Nhan Hạc Hiên! Lăn ra đây!"
Tên đang nằm lay lắt dưới đất lại trợn tròn mắt. Còn có cả Nhan Hạc Hiên?! Rốt cuộc viện nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì, vì sao những kẻ không nên có mặt tại đây nhất lại đồng thời xuất hiện.
Ngay cả Lâm Mặc cũng không hiểu. Cậu đứng ngơ ngẩn tại đó, tưởng chừng như mình nằm mơ rồi.
Thế nhưng, mái tóc màu bạc quen thuộc kia xuất hiện, nói cho cậu biết, đây không phải là mơ.
"Có chuyện gì?" Nhan Hạc Hiên miệng hỏi, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Mặc.
Ánh mắt kia quá mức chăm chú, khiến cậu có cảm giác như đang đào sâu vào lục phủ ngũ tạng của mình, không nhịn được mà dời ánh mắt đi nơi khác cho đỡ lúng túng.
"Tôi hỏi cậu, tại sao súng lúc trước ở viện nghiên cứu bắn người thì ra một bãi máu kinh tởm khiến tôi ba ngày ba đêm ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ lại hóa ra bột mịn?" Mục Thanh Hoài tức tối chất vấn.
Nhan Hạc Hiên ồ một tiếng: "Do tôi mới cải tiến, mà chắc quên chưa nói cho cậu biết."
"Cố tình! Cậu đây là cố tình!" Mục Thanh Hoài giận đến dậm chân, "Tôi trông giống thằng ngu lắm sao!"
"Đôi lúc cũng hơi giống." Nhan Hạc Hiên nhận xét. Y sau đó tiến lại gần Lâm Mặc, nắm lấy bả vai cậu, "Chúng ta đi thôi, chuyện ở đây để cho hắn giải quyết đi."
Tên giám sát viên kia vốn dĩ tưởng đâu tìm được đường sống trong chỗ chết, nhân lúc Mục Thanh Hoài cãi nhau với Nhan Hạc Hiên mà lén lút bò ra lối thoát hiểm, nào ngờ chỉ còn cách một khoảng thì bị chặn lại, họng súng dí sát ngay sau lưng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã không tự chủ được run lẩy bẩy cầu xin: "Tha cho tôi... Tôi không làm gì cả... Cậu muốn gì, tôi đều sẽ đáp ứng!"
"Ông có thể xây dựng một thế giới bằng số liệu không?" Mục Thanh Hoài hứng thú ngồi xuống bên cạnh, "Một thế giới lấy cốt lõi từ số liệu, chuyển hóa ký ức con người thành những con số, từ đó đạt đến vĩnh sinh vĩnh hằng."
"Chuyện đó là không thể nào!" Gã la to, "Nếu thực sự có biện pháp như vậy, con người còn cần lao tâm khổ tứ đi tìm hành tinh mới đi tị nạn làm gì chứ!"
Từ trước đến nay cũng đã có vài nhà khoa học đưa ra các dự án chuyển hóa ký ức con người thành dữ liệu rồi lưu trữ, từ đó trở nên bất tử, nhưng tất cả đều thất bại. Chính phủ liên minh cảm thấy việc đi ngược lại quy luật tự nhiên là không thể, vì thế không khuyến khích lẫn đầu tư cho những dự án như thế nữa.
"Nhưng tôi có thể làm được." Mục Thanh Hoài thở dài, "Chuyện tôi muốn làm, ông không làm được, nhưng tôi làm được, vậy tôi cần ông đáp ứng để làm cái gì?"
Gã trợn mắt định nói thêm lời nào nữa, chỉ cảm thấy cả cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng tựa như hóa hư không, ý thức mê man vô định rồi biến mất.
Mục Thanh Hoài phủi bụi trắng còn dính trên quần áo của mình, rồi đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài, ngay cả ngoái đầu lại cũng không buồn làm một lần, tiếng bước chân lộp cộp dọc theo hành lang vang đều đều xa dần, mãi đến khi không nghe thấy được nữa.
*****
Nhan Hạc Hiên kéo Lâm Mặc đi sang một toa trống khác, qua ngã rẽ cậu vội vàng giật tay y lại: "Khoan đã, làm sao mà anh với Hoài Hoài lại có mặt ở đây?"
Tuy rằng cậu vì việc này mà vui sướng, nhưng chắc chắn phải có lý do gì đó chứ Mục Thanh Hoài không phải loại người thích làm kẻ khác bất ngờ bằng một màn chào mừng hoành tráng...
Khoan đã, hình như hắn đúng thật là loại người như vậy...
Càng nghĩ càng rối rắm, Lâm Mặc quyết định trực tiếp hỏi thẳng Nhan Hạc Hiên luôn.
Y đưa tay lên gạt một sợi tóc rũ xuống trên mặt cậu, chậm rãi nói: "Chuyện này nói ra rất dài, có lẽ nên để Mục Thanh Hoài đến giải thích cho em."
"Viện nghiên cứu..."
"Quyền kiểm soát đã sớm thuộc về chúng ta."
"Thế còn kẻ thoát ra thì sao? Mọi người có bị chính phủ hay quân đội phát hiện chưa?"
Nhan Hạc Hiên nhớ tới tin nhắn nói dối trước đó của Mục Thanh Hoài, làm gì có kẻ nào thoát ra đâu cơ chứ. Còn về phía chính phủ với quân đội, nếu không phải bọn họ cố tình nhả ra chút thông tin, để lại chút dấu vết, không biết tới ngày tháng năm nào mấy người kia mới phát hiện ra.
"Tạm thời thì chưa." Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thôi. Dẫu sao đó là kế hoạch họ vạch ra mà.
"Hừ, cậu còn thời gian quan tâm đến viện nghiên cứu sao." Âm thanh đột nhiên vang lên, Mục Thanh Hoài bước lại gần, gương mặt vẫn vĩnh viễn giữ nguyên một vẻ như cũ.
Bất quá Lâm Mặc đã chung sống với hắn đủ lâu để đọc ra được, cảm xúc hiện tại của Mục Thanh Hoài chính là khinh bỉ, mau mau xin lỗi tôi đi.
Có điều chính Lâm Mặc cũng cảm thấy xấu hổ. Cậu không thực hiện được nhiệm vụ Mục Thanh Hoài giao cho mình, dù rằng cậu có đưa ra bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì cậu cũng đã phản bội niềm tin của hắn.
"Tớ xin lỗi." Cậu gục đầu xuống, "Việc quả bom là tớ sai, nhưng tớ không thể nào thực hiện được..."
Có quá nhiều người vô tội, có quá nhiều người cậu không mong muốn phải chết. Mà thực tế cần gì nhiều người, chỉ cần nhân loại còn có một người duy nhất Lâm Mặc yêu thương thôi, cậu cũng không nỡ làm gì gây ra ảnh hưởng đến hắn.
"Không thực hiện được là đương nhiên, đầu óc của cậu chỉ toàn "Hạ thiếu tướng" thì có thể làm gì?" Mục Thanh Hoài nói.
"Đừng vớ vẩn nữa, cũng chỉ là một tên nhân loại thôi." Nhan Hạc Hiên bất giác tăng mạnh lực tay nắm lấy Lâm Mặc, "Sau này quên đi là tốt rồi."
"Việc này..." Lâm Mặc lí nhí, "Nhan ca..."
Nhìn thái độ của cậu, Nhan Hạc Hiên có loại cảm giác những lời cậu sắp nói không phải thứ mình muốn nghe. Ánh mắt y tối sầm xuống, ngữ điệu vẫn có thể bình tĩnh giữ nguyên như cũ: "Tất cả là chuyện quá khứ, đúng không Lâm Mặc?"
Lâm Mặc cảm thấy rùng mình. Cậu thầm nghĩ, đây cũng không phải thời điểm thích hợp để nói ra mối quan hệ giữa cậu và Hạ thiếu tướng, đành lẳng lặng đáp: "Vâng."
Bầu không khí trở nên lúng túng ngượng ngùng, may mắn thay ở đó ngoại trừ cậu cùng Nhan Hạc Hiên ra thì vẫn còn một Mục Thanh Hoài nữa. Hắn vỗ vỗ tay, đằng hắng nói: "Được rồi, chúng ta vào phòng riêng một lát, đứng mãi trên hành lang thế này không được. Tôi cũng nhân tiện phổ cập cho cậu tình hình một năm qua luôn."
Ba người bọn họ tiến vào một toa bỏ không khác, Mục Thanh Hoài mở quang não lên, không biết gõ gõ thứ gì, trước mặt bọn họ xuất hiện hình ảnh lập thể của quả khối tròn hình cầu.
Hắn lên tiếng: "Giới thiệu một chút, đây là chủ hệ thống."
Chủ hệ thống, hay quả cầu tròn kia, cứng nhắc lên tiếng nói: [Chào cậu, lần đầu tiên gặp mặt.]
"Xin chào." Lâm Mặc vô cùng tò mò nhìn thứ trước mắt.
Trí tuệ nhân tạo không phải thứ hiếm hoi gì ở thời đại bọn họ, thế nhưng Lâm Mặc có loại cảm giác hàng do Mục Thanh Hoài sản xuất nhất định phải có gì đó hơn người, sao có thể là một trí năng cứng nhắc khô khan không cảm xúc như thế chứ.
Mà quan trọng hơn hết cái khối lập thể hình cầu này trông... xấu quá. Bây giờ trên thị trường tí năng người ta có đủ hình dạng động vật, thậm chí cả con người, khối cầu tròn lơ lửng này đột nhiên có vẻ cũ kỹ quê mùa khi đem ra so sánh.
"Trong suốt thời gian qua, tôi đã thực hiện một dự án không tưởng - dự án Tổng Bộ." Mục Thanh Hoài nói với vẻ tự hào, "Tôi đã cho xây dựng một thế giới hoàn toàn bằng số liệu, nơi chúng ta không cần phải phụ thuộc vào cơ thể carbon nữa. Chỉ cần chuyển đổi toàn bộ ký ức của chúng ta sang dữ liệu số, chúng ta có thể trực tiếp tiến vào thế giới bên kia, thoát ly thế giới này hoàn toàn!"
"Cho dù là vậy, chúng ta vẫn cần nguồn năng lượng để duy trì chứ?" Lâm Mặc ngờ vực hỏi, "Không thể tồn tại nếu không có năng lượng được, ngay cả việc duy trì số liệu thôi cũng đã yêu cầu lượng lớn năng lượng rồi."
"Chính vì vậy, tôi đã tạo nên các tiểu thế giới." Mục Thanh Hoài búng tay một cái, chủ hệ thống liền trình chiếu cho Lâm Mặc một dãy các số liệu nối đuôi nhau, "Các tiểu thế giới này tự vận hành, từ đó tạo ra năng lượng cung cấp cho tổng bộ, tổng bộ lại dùng một phần năng lượng để duy trì chúng, đại khái chính là một kiểu năng lượng khép kín tuần hoàn đi. Chừng nào các tiểu thế giới vẫn còn, chừng đó tổng bộ vẫn sẽ tồn tại."
Lâm Mặc nhìn bảng số liệu, nửa hiểu nửa không, song cậu nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: "Các tiểu thế giới vẫn chưa hoạt động."
"Đúng vậy." Mục Thanh Hoài thở dài, "Tuy rằng tiểu thế giới và tổng bộ sẽ tạo nên nguồn năng lượng khép kín bổ trợ cho nhau, song chúng ta cần có một nguồn năng lượng bên ngoài tác động vào để khởi động chúng."
Giống như con lắc trong không gian không có trọng lực theo lý thuyết sẽ di chuyển vĩnh viễn, nhưng nó vẫn cần một lực tác động lúc ban đầu để bắt đầu chuyển động.
"Hơn nữa tổng bộ có một ưu thế nhất định, do không hoàn toàn phụ thuộc vào các tính chất vật lý của thế giới hiện tại, cho nên không chỉ bảo toàn năng lượng, nó còn có thể sản sinh ra thêm nữa. Chỉ cần có đủ năng lượng ban đầu để khởi động số lượng tiểu thế giới nhất định, qua một thời gian chúng ta sẽ lại càng có thể khai thác nhiều tiểu thế giới hơn, năng lượng sẽ theo đó kiếm được lên! Tiềm lực của chúng ta sẽ trở nên vô hạn!"
"Cậu... tạo ra toàn bộ?" Lâm Mặc sững sờ không tin nổi.
Cậu vẫn luôn biết trí tuệ của Mục Thanh Hoài vượt xa người thường, nhưng đến hôm nay mới xem như chân chính nhận ra cái gì là khoảng cách giữa thần và người.
Sáng tạo ra cả một thế giới mới, đây là lĩnh vực thuộc phạm trù thần thánh rồi!
"Cũng không hẳn, một mình tôi làm gì có nhiều thời gian đến như vậy." Mục Thanh Hoài chỉ tay vào chủ hệ thống, "Chính xác thì tôi tạo ra hắn, sau đó tôi bảo hắn tạo ra những thứ còn lại... À, Nhan Hạc Hiên có giúp một chút."
Nhan Hạc Hiên chỉ giúp một chút: "... Một chút?"
"... Một nửa." Mục Thanh Hoài buồn bực nói.
Lâm Mặc: "..." Quả nhiên mà!
"Việc này có liên quan đến chuyện cậu bảo tớ đánh bom không?" Lâm Mặc trầm tư hỏi.
"Đương nhiên là có rồi, tôi giao bom cho cậu ôm đi du lịch nghỉ dưỡng chắc. Trước giờ chỉ nghe nói có hội yêu thích nồi cơm điện, chưa nghe qua hội yêu thích bom bao giờ." Mục Thanh Hoài khinh bỉ, "Bạn học Lâm, xin hỏi bạn có biết nhiên liệu để chạy mấy cái phi thuyền kia là gì không?"
"Đá năng lượng tím?" Lâm Mặc thốt lên, lờ mờ đoán ra được vấn đề.
Đá năng lượng tím là một loại khoáng sản chỉ mới được khai phá gần đây trên các hành tinh khác, có trữ lượng năng lượng cực lớn trên bề mặt diện tích nhỏ, hơn nữa khi giải phóng có thể tạo ra nguồn năng lượng to gấp mấy lần năng lượng cơ bản, lại còn không gây ảnh hưởng đến môi trường, quả thực là nguồn nhiên liệu quý hiếm.
Song, loại đá này chỉ có thể tìm thấy trên mặt trăng cùng một vài hành tinh lân cận, số lượng ít khan hiếm, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn do phía quân đội hoàn toàn nắm quyền, chỉ được dùng trong các lĩnh vực quân sự quan trọng.
Năm chiếc phi thuyền thực hiện nhiệm vụ kia, mỗi chiếc đều được trang bị số lượng đá năng lượng tím đủ dùng để duy trì trong vòng mười năm đề phòng trường hợp tệ nhất. Kế hoạch ban đầu của Mục Thanh Hoài chính là đánh bom diệt hết toàn bộ nhân loại, để cho người nhân tạo cướp phi thuyền quay trở về, sử dụng nguồn nhiên liệu còn dư để vận hành tổng bộ.
Tất nhiên, kế hoạch đổ bể thất bại, lý do thì càng khỏi cần phải nhắc lại.
Biết được nguyên nhân phía sau rồi, Lâm Mặc lại càng tăng thêm cảm giác tội lỗi. Cậu thầm nghĩ, nếu như ban đầu Mục Thanh Hoài không giao nhiệm vụ cho mình mà đưa cho người khác...
Không, như vậy Hạ Duệ sẽ chết.
Cho nên kết quả như hiện tại, vẫn là tốt nhất ư?
"Như vậy... phải làm sao đây?" Cậu ngước mặt lên.
"Đá năng lượng tím cũng không phải chỉ dùng để làm mỗi nhiên liệu phi thuyền." Mục Thanh Hoài chỉ đơn giản đưa ra một câu không đầu không đuôi như thế.
Hắn lại mở quang não ra, chuyển sang một kênh khác. Lâm Mặc nhìn sang, trông thấy kênh đang tự động phát video, mà người trong video chính là Mục Thanh Hoài!
"Xin chào tất cả mọi người, đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng ta trao đổi với nhau bằng hình thức thế này. Xin giới thiệu một chút, tôi là người của Tổng Bộ, và nếu các bạn có theo dõi tin tức dạo gần đây thì những sự kiện đánh bom lớn nhỏ diễn ra do phía người của chúng tôi thực hiện."
Video chuyển sang cảnh hiện trường khu chế tạo phi thuyền bị cháy nổ, bao gồm đoạn video được đăng tải trước đó lên mạng xã hội, kèm theo một vài video khác chứng minh hành vi phạm tội của mình.
"Tôi có thể đoán được, các bạn hẳn sẽ hỏi mục đích của chúng tôi là gì. Chiến tranh, quyền lực, đó chưa bao giờ là thứ Tổng Bộ nhắm tới. Chúng tôi muốn hướng đến một thế giới hoàn mỹ dành cho tất cả mọi người, một thế giới mà chúng ta có thể đạt được những thứ không tưởng. Và để thực hiện được điều đó, tôi cần sự ủng hộ của tất cả, bao gồm chính phủ liên minh và quân đội."
"Hiện nay trên toàn thế giới đang có tổng cộng một trăm tám mươi quả bom năng lượng được phân bổ ở những vị trí khác nhau. Tất cả những quả bom sẽ không phát nổ trừ phi được nhận lệnh kích hoạt. Để chứng minh chúng tôi không hề có ý xấu, sau khi video kết thúc sẽ hiện lên vị trí của mười quả trong số đó làm bằng chứng cho tình hữu nghị giữa chúng ta. Về phần những quả còn lại, nếu chính phủ liên minh lẫn quân đội có thể giao ra quyền kiểm soát kho năng lượng thế giới cho Tổng Bộ, chúng tôi sẽ lập tức vô hiệu hóa bọn chúng."
"Trong tình huống cấp bách hiện nay, Tổng Bộ tôi hoàn toàn có thể hiểu được sự luống cuống của mọi người, vì vậy chúng tôi đưa ra thời hạn hai tuần. Sau hai tuần, nếu chính phủ liên minh cùng quân đội không thể thực hiện giao dịch này, chúng tôi vô cùng xót xa phải kích hoạt những quả bom đó. Trân trọng."
Đoạn cuối video chính là danh sách vị trí mười quả bom được lắp ráp, sau đó thì hoàn toàn kết thúc hẳn.
Lâm Mặc nhìn lại thời gian đăng, chỉ mới cách đây vài phút trước, như vậy Mục Thanh Hoài đã sớm thu âm chuẩn bị sẵn, chờ mỗi thời điểm thích hợp tung lên mạng thôi.
Thế nhưng bước đi này cũng quá táo bạo rồi!
"Cậu cứ như vậy trực tiếp "tống tiền", à không, "tống đá năng lượng tím" của bọn họ?" Lâm Mặc quả thực câm nín.
"Còn lâu bọn họ mới chịu nhả ra." Mục Thanh Hoài đáp.
Quyền kiểm soát kho năng lượng thế giới không chỉ đơn giản đá năng lượng tím, mà là toàn bộ nguồn năng lượng của Trái Đất. Trong tình huống bình thường, chính phủ lẫn quân bộ đương nhiên không quản lắm mấy loại năng lượng nhỏ lẻ như điện năng nhiệt năng dùng để làm gì, nhưng trong thời kỳ khẩn cấp, họ có toàn quyền sử dụng và phân phối nguồn năng lượng cho từng công dân.
Những quyết định liên quan đến kho năng lượng đều phải trải qua đồng ý của cả chính phủ liên minh lẫn quân bộ. Bất quá năng lượng chính là xương sống của liên minh. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng thừa biết sẽ không có ai trong số cả hai chấp nhận được loại yêu cầu vô lý này.
Mục Thanh Hoài muốn dùng đá năng lượng tím tối ưu nhất, nhưng hắn không thể cứ thẳng thừng nói ra mục đích của mình cho thế giới nghe được. Huống hồ hắn sớm có kế hoạch khác trong lòng.
"Một trăm tám mươi quả có hơi nói quá một tí, chúng ta không có nhiều bom đến như vậy. Nhưng vị trí của mười quả bom kia đều là thật." Mục Thanh Hoài giải thích.
Mười quả bom kia đều được đặt ở mười vị trí khác nhau trên toàn thế giới, đủ để chứng thực cho câu đặt bom khắp thế giới trong video. Trong vòng hai tuần, chính phủ không thể nào đủ thời gian để tìm được một trăm tám mươi quả được, bọn họ sẽ chỉ còn lại hai biện pháp duy nhất: thỏa hiệp hoặc xử lý tận gốc.
Mục Thanh Hoài: "Dù sao nhân loại cũng có câu, nếu không thể giải quyết vấn đề, chúng ta có thể giải quyết người đưa ra vấn đề mà."
Lâm Mặc: "... Được rồi, cậu để tớ thử đoán một chút nhé?"
Bằng không cậu sẽ có cảm giác mình quá ngu si, từng chút một đều phải để cho Mục Thanh Hoài giải thích cặn kẽ.
"Cậu dự định bằng cách nào đó khiến chính phủ cùng quân đội bắt tay tấn công ngược lại, thu vào một lượng lớn nguồn năng lượng?"
"Có tiến bộ." Mục Thanh Hoài hiếm hoi khen ngợi, "Thế cậu đoán được nguồn năng lượng đó từ đâu mà ra không?"
Lâm Mặc hơi nhíu mi suy nghĩ, chẳng hiểu sao lát sau trên vai cảm giác nằng nặng, hóa ra Nhan Hạc Hiên đã đặt bàn tay thon gầy của mình lên từ lúc nào, nắm lấy vai cậu. Y nhẹ nhàng "chỉ bài": "Tên lửa năng lượng hạt nhân."
Một cụm từ đơn giản, lại giúp cậu suy ra được rất nhiều. Ngay từ lúc trước, năng lượng hạt nhân vốn dĩ đã vô cùng khủng bố, về sau được kết hợp thêm tính chất khuếch tán của đá năng lượng tím, sản phẩm tên lửa năng lượng hạt nhân sau này lại càng thêm kinh hoàng, sức công phá mạnh gấp trăm lần so với một đầu đạn hạt nhân trước kia, lại có ưu điểm không tạo ra chất phóng xạ.
"Chưa chắc bọn họ dám chơi lớn như vậy." Lâm Mặc trầm ngâm.
"Trước kia thì chưa chắc. Nhưng tận thế có thể làm thay đổi nhiều thứ lắm." Mục Thanh Hoài liếc mắt, "Đây sẽ là ván cờ cuối cùng giữa tôi cùng nhân loại. Sau khi kết thúc, số phận nhân loại thế nào, tôi không can dự vào nữa."
*****
Sau khi đoạn video kia được đăng tải, khắp tinh võng bùng nổ các loại bình luận cùng lo âu. Có người cho rằng đây chỉ là sản phẩm của một kẻ dở hơi nào đó, có người lại cho là thật. Thế giới vốn tưởng dịu êm xuống sau tin tức tìm được hành tinh phù hợp để di cư thì lại bắt đầu nháo nhào cả lên.
Phía quân bộ cho người đi tìm kiếm và xác nhận, quả nhiên mười vị trí trong video kia đều có gắn bom giống như video nói. Giả như những gì trong video đều là thật, như vậy bọn họ cần tìm ít nhất một trăm bảy mươi quả bom khác nữa, mà phạm vi là toàn thế giới. Đấy là điều không thể nào.
Quân đoàn của Alexis Grande được giao nhiệm vụ tham gia tìm kiếm và vô hiệu hóa những quả bom, trong khi đó Hạ Duệ tập trung cho người tìm kiếm manh mối nơi bắt nguồn kích hoạt của chúng. Áp lực công việc đè nặng, mỗi ngày đều bận đến chết người, ngay cả thời gian chào hỏi nhau cũng không có.
Khi thời hạn chỉ còn một tuần, Alexis lê tấm thân mệt mỏi rã rời nằm dài trên sofa trong quân bộ: "Mẹ nó, đây đúng không phải việc cho người làm mà!"
Tuần vừa qua quân đoàn của hắn tìm và gỡ bỏ được tám quả bom, toàn quân bộ gỡ bỏ được ba mươi sáu quả tất cả, con số này hiển nhiên còn xa mới đạt tới một trăm tám. Kích cỡ của các quả bom cực kỳ nhỏ, chỉ bằng quả bóng rổ, nhưng máy kiểm tra cho thấy đây là những quả bom sinh học, một nhóm các nhà nghiên cứu vừa mới tháo gỡ lớp bên ngoài liền trực tiếp đột tử dù đã mang đồ phòng hộ đầy đủ, bọn họ liền đành tạm ngưng việc phân tích bom lại, di chuyển bọn chúng tới nơi không người.
Cái khó của công việc, là vị trí đặt bom. Những kẻ kia thật sự không đùa, chúng thật sự bằng cách nào đó cài đặt bom trên toàn thế giới, hoàn toàn không hề khoanh vùng phạm vi nhất định nào cả. Quân bộ chỉ có thể ưu tiên rà soát những nơi đông người trước, song cũng không thể đảm bảo bọn họ đã loại bỏ toàn bộ những quả bom hay chưa.
"Không có tin tốt lành nào sao?" Hạ Duệ hỏi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía quang não. Mấy ngày nay dù bận, hắn vẫn cố gắng gửi đi một hai tin nhắn cho Lâm Mặc, thế nhưng không hiểu vì sao toàn bộ chúng đều như đá chìm xuống nước, không hề có lấy hồi âm nào.
Việc này khiến hắn vô cùng lo lắng, công việc đã áp lực nay lại còn áp lực hơn. Nếu không phải tình huống cấp bách, hắn nhất định đã xin nghỉ phép mà chạy đi tìm cậu rồi.
"Có. Mấy tên kia cũng không nói dối, những quả bom này sẽ không tự động phát nổ. Nếu chúng ta có cách nào đó phá hủy nơi kích hoạt của chúng, như vậy không cần lo lắng vấn đề này nữa." Alexis thở dài, "Phía cậu thì sao?"
"Hoàn toàn không tìm thấy thông tin hình ảnh người trên video trong hồ sơ công dân của liên minh, hệt như hắn đột nhiên xuất hiện từ không khí vậy. Cho dù trải qua phẫu thuật chỉnh hình, cũng không thể nào qua mắt AI 100% được." Hạ Duệ đóng quang não lại, "Địa chỉ IP phát video của bị làm giả, người của tôi đến kiểm tra chỉ là một căn hộ chung cư tại Nam Phi. Hiện tại chỉ có thể dựa vào mấy quả bom kia, hy vọng nhân viên kỹ thuật mau chóng tìm ra nguồn kích hoạt mà thôi."
"Tôi mà tìm được mấy tên này, nhất định phải tẩn bọn chúng một trận!" Alexis tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, "Mà có khi còn chẳng tới lượt tôi. Nghe bảo bên quân bộ lẫn chính phủ đều ngầm đồng ý sự dụng "vũ lực" để giải quyết một khi tìm ra được vị trí nguồn kích hoạt."
Chỉ cần một cái nhấn nút, hơn trăm quả bom trên toàn thế giới sẽ phát nổ. Biện pháp duy nhất có thể bảo đảm được chính là phá hủy căn cứ đó trước khi bọn chúng kịp làm ra bất kỳ hành động gì.
"Đã sớm quyết định?"
"Ừ, nhưng chắc chắn sẽ không công bố ra bên ngoài rồi. Thương vong..." Alexis lầm bầm, "Hy vọng căn cứ của đám điên này cách càng xa khu dân cư càng tốt."
Không có biện pháp hoàn mỹ, chỉ có biện pháp tốt nhất trong hoàn cảnh nhất định. Chính bản thân Hạ Duệ cũng không cho rằng hắn có thể đưa ra loại quyết định tốt hơn. Lén lút đột nhập? Chỉ cần bị phát hiện, đám điên kia liều chết nhấn nút một cái, bao nhiêu công sức của bọn họ đều sẽ đi đời.
Thế nhưng trực giác của hắn cho thấy, tại sao hướng đi của bọn họ hệt như đã có người vạch sẵn ra ngay từ đầu, mà quyền quyết định cũng sớm không nằm trong tay nhân loại nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ là chương cuối thế giới này, không có phiên ngoại nhé (tại dài quá rồi =.=")