CHƯƠNG 1138: EM CHỈ LÀ CẢM THẤY MÌNH THẬT CÓ LỖI VỚI ANH
Nhớ đến khoảng thời gian trước đó ở cùng với bọn họ, lại nhìn bây giờ, nên đi cũng đã đi, đã sớm không phải là đội như lúc đầu nữa.
Hội viên của đội hiện tại đa số đều đã đổi người mới, những người chơi chính được đào từ những nơi khác.
Lâm Vi vừa mới bước vào cửa đã có thành viên dự bị của đội thanh huấn nhìn thấy cô ta: “A chị Vi, sao chị lại đến đây vậy?”
“Tả Dục có ở đây không?”
“Hôm nay anh Dục không có ở đây, bây giờ anh ấy rất ít khi đến nơi này.”
“Tại sao vậy?” Không phải là anh ấy vẫn luôn ở trong đội hay sao.
“Chị không biết hả? Anh ấy về làm việc cho công ty gia đình đó.”
“… À.”
Lâm Vi lên tiếng, hai tay nắm chặt lại.
Không ngờ đến Tả Dục cũng đã đi rồi.
Trước kia, cô ta là người hiểu rõ chuyện của anh ta nhất, mà bây giờ cô ta chỉ có thể nghe được tung tích của anh ta từ chỗ của người khác.
Cô ta cười cười, bàn tay đặt ở trong túi áo, quay người đi vào thang máy.
Cô ta vừa mới đi không lâu thì Tả Dục đã đi đến, vẫn là đội viên lúc nãy nhìn thấy: “Anh Dục, sao anh lại trở lại vậy?”
“Tan việc vừa vặn có thời gian rảnh nên ghé thăm mọi người một chút.” Bây giờ Tả Dục đã trở về công ty làm việc, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với trò chơi này, cho nên vẫn thường xuyên đến đây chăm sóc đội một chút.
“Lúc nãy chị Vi có đến đây đó, đến để tìm anh, sớm biết anh muốn tới thì em đã kêu chị ấy chờ rồi.”
“…” Nghe thấy Lâm Vi đến đây tìm mình, Tả Dục ngẩn người
Đột nhiên lại đến tìm anh ta làm cái gì?
…
Buổi tối về đến nhà, Tả Dục ngồi trên ghế sofa ở trong nhà, nhịn không được mà gọi điện thoại cho Lâm Vi.
Điện thoại được kết nối, anh ta nghe thấy âm thanh của Lâm Vi: “A lô.”
“Nghe nói là hôm nay em đến câu lạc bộ để tìm anh à?”
Lâm Vi ngồi ở trên ghế sofa, nghe thấy âm thanh của Tả Dục mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn tên của anh ta trên màn hình điện thoại.
Cô ta nói: “Muốn đi thăm thôi, tưởng là anh vẫn còn ở đó, không biết là anh không có ở đó.”
Cô ta không ngờ đến là Tả Dục lại biết chuyện cô ta đi tìm anh ta.
“Có chuyện gì vậy?”
Biết cô đến tìm mình, Tả Dục vẫn không nhịn được mà hỏi một chút.
Anh ta biết Lâm Vi đến tìm anh ta đều là có việc.
“Không có, không quấy rầy anh nữa.”
“Vi Vi.” Tả Dục nói: “Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng đi.”
Giọng nói của cô ta ngày hôm nay nghe hơi là lạ, khiến cho người ta cảm thấy rất lo lắng.
Đi cùng với cô nhiều năm như vậy, chỉ cần cô hơi không vui vẻ một chút thì Tả Dục đều có thể cảm nhận được.
Anh ta thường xuyên suy nghĩ có phải là mình có siêu năng lực hay không, cũng cảm thấy rất ghét siêu năng lực như thế này.
Lâm Vi không lên tiếng, đối mặt với sự quan tâm của Tả Dục, cô ta không biết là mình có thể làm cái gì.
Cô ta phát hiện mỗi lần mà trong lòng của cô ta cảm thấy khó chịu, trên đời này, người duy nhất mà cô ta có thể nhớ đến lại là anh ta.
Bởi vì thật sự cũng chỉ có anh ta mới đối xử tốt với cô.
Nhưng mà một người ấm áp như vậy lại bị cô ta làm tổn thương sâu sắc.
Cô ta im lặng một chút rồi mới cười nói: “Em chỉ là cảm thấy mình thật có lỗi với anh.”
Trong phòng không có mở đèn, nói xong câu đó, nước mắt của cô ta liền rơi xuống.
Lúc trước, khi mà chia tay thì cô ta không có khóc, sau này mỗi lần nhớ đến khoảng thời gian trước kia, có làm như thế nào cũng không nén nước mắt được.
Đến lúc cuối cùng, khi em biết anh tốt bao nhiêu thì anh đã sớm không thuộc về em nữa rồi.
…
Ban đêm, ngoài cửa sổ rất yên tĩnh.
Hoa Ngọc Thành ôm Bóng Đèn Nhỏ đi tới đi lui ở trong phòng, dỗ dành thằng bé đi ngủ, nhìn thấy Cao Thanh Thu đang dọn dẹp đồ đạc: “Em thật sự phải đi công tác hả?”
“Ừm.” Cao Thanh Thu nói: “Em đến đó làm xong mọi chuyện thì sẽ trở lại.”
Bệnh của Bóng Đèn Nhỏ vừa mới khỏi, vẫn còn đang trong thời gian hồi phục lại, Cao Thanh Thu thực sự không nỡ bỏ lại đứa nhỏ này.
Nhưng mà bây giờ là chuyện của công ty, cô cũng không thể không đi làm được.
“Đi đến đây.” Cô đi đến bên cạnh của Hoa Ngọc Thành, nhìn Bóng Đèn Nhỏ đã nhắm mắt: “Thằng bé ngủ rồi.”
…