Cao Thanh Thu phát hiện nét mặt của anh rất nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì, Cao Thanh Thu hỏi: "chú làm sao vậy?"
Lý Sơn ngồi ở hàng trước, có chút không nói gì, còn hỏi sao vậy?
Còn không phải là bị cô làm cho tức giận?
Cùng Kỷ Minh Viễn chào hỏi làm gì?
Lần này xem cô làm sao dỗ.
Hết lần này tới lần khác Cao Thanh Thu còn không có phát hiện Hoa Ngọc Thành đang tức giận, đến trên xe, cô cả người liền buông lỏng xuống, hướng trên bả vai Hoa Ngọc Thành dựa vào một chút, "Thật là mệt a, hôm nay dậy sớm, em ngủ một hồi nữa nha, đến nơi gọi em."
Lúc cô chờ đợi Hoa Ngọc Thành, chờ đến ngủ gà ngủ gật, mới nghĩ đến chạy ra tới tìm anh.
Hoa Ngọc Thành vốn là có chút không thoải mái, con người này chẳng những bá đạo, muốn chiếm làm của riêng cũng rất mạnh, nhất là bây giờ đối với Cao Thanh Thu để ý, thấy cô cùng người đàn ông khác nói hơn một câu khiến trong lòng anh không thoải mái.
Dĩ nhiên, loại này không thoải mái, chẳng qua là tâm tình anh đang quấy phá, còn chưa lên tới mức ghen tỵ.
Cho nên, khi Cao Thanh Thu dựa cả người vào gần anh, vốn không khí lạnh như băng đang ngưng tụ trên người anh trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người khác dỗ anh, phí hết tâm tư còn dỗ không được, nhưng ở Cao Thanh Thu nơi này, cô lại cực kì dễ dàng làm dịu đi.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành thay đổi mặt trong chớp mắt, hận không thể cho Cao Thanh Thu một like.
Nếu sau này Hoa Ngọc Thành tức giận, chỉ cần đem Cao Thanh Thu kéo ra ngoài là được.
Chỗ ăn cơm hẹn tại trong khách sạn, mời Hoa Ngọc Thành ăn cơm, đều sẽ sắp xếp tại trong nhà hàng cao cấp, ăn ngon hay không không trọng yếu, trọng yếu chính là mặt mũi.
Cao Thanh Thu ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nói: "Chúng ta ăn cơm ở chỗ này à?"
Hoa Ngọc Thành nói: "Ừm."
"Nghe nói những thứ kia ăn không ngon, lại rất mắc." Cao Thanh Thu cảm thấy có chút lãng phí.
Lý Sơn nói: "Chỗ ăn cơm là người khác đặt, cô ăn thì liền ăn đi!"
Dù sao tới dùng cơm đều là bàn công việc, nơi nào còn lo đồ ăn có ngon hay không đây?
Một giây kế tiếp, lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: "Lần sau bảo bọn họ chuyển sang nơi khác.
"..." Lý Sơn hận không thể trợn trắng mắt, Ngài Hoa, ngài coi như cưng bà xã thì thôi nhưng cưng thành như vậy cũng hơi quá đáng rồi ạ!
Kết quả bọn họ mới từ trong thang máy đi ra, liền thấy Đinh Cẩn cùng Vũ Minh Hân đi ra từ một thang máy khác.
"Thanh Thu, chú Hoa." Mặc dù trước bị Hoa Ngọc Thành dạy dỗ qua một lần, nhưng Vũ Minh Hân cũng không oán giận câu nào, ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, vẫn là bộ dáng rất lễ phép.
Cô ta không ngốc, nếu như cô ta cùng Hoa Ngọc Thành kết thù, còn đối với Hoa Ngọc Thành hờ hững, như vậy sau này, nếu cô ta muốn gả cho Đinh Cẩn, quả thực là đã khó lại càng khó hơn.
Ánh mắt Đinh Cẩn rơi vào trên người Cao Thanh Thu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó cùng Hoa Ngọc Thành chào hỏi, " Chào Cậu."
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, bởi vì Vũ Minh Hân ở đây, hắn cũng không muốn tỏ thái độ gì nhiều.
Lý Sơn nói: "Các người tại sao lại ở chỗ này?"
"Qua tới ăn một bữa cơm." Vũ Minh Hân mỉm cười cùng Lý Sơn chào hỏi, "chào chú Lý."
Lý Sơn đối với cô ta cũng không quá nhiệt tình.
Anh ta biết, Hoa Ngọc Thành không thích Vũ Minh Hân, mà anh ta là người của Hoa Ngọc Thành, dĩ nhiên phải vì sở thích của ông chủ àm tính toán, tránh chọc Hoa Ngọc Thành mất hứng.
Cao Thanh Thu nhìn Đinh Cẩn cùng Vũ Minh Hân như nhìn không khí.
Đinh Cẩn mở miệng: "Chào Mợ."
Đây là hắn lần đầu tiên chào hỏi Cao Thanh Thu như vậy, Cao Thanh Thu không nhịn được liếc hắn một cái, đây là có bệnh?
Trước đánh chết cũng không gọi, hiện tại là vì sao?