quả thực điều kiện Trong nhà Vũ Minh Hân tốt hơn rất nhiều so với Cao Thanh Thu, nhưng mà, lại nói ra nếu như vậy, có phần cũng quá đáng rồi.
Coi như điều kiện trong nhà Cao Thanh Thu không tốt, nhưng người nào có thể bảo đảm, cô sau này không khá lên đây!
Đúng là không nghĩ tới, tố chất cơ bản này Vũ Minh Hân cũng không có.
Hoa Châu Du từ trước đến này không phải là một người xem thường xuất thân của k người khác, nghe được lời của Cao Thanh Thu, tâm trong nháy mắt liền nghiêng về Cao Thanh Thu, thái độ đối đãi với Vũ Minh Hân, cũng biến thành càng càng lạnh lùng, "Tiền cô lấy về đi,Thanh Thu nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này."
Lúc trước liền coi như xong, hiện tại Cao Thanh Thu đã là con dâu Nhà họ Hoa, còn cần vay tiền Vũ Minh Hân sao?
Chị cảm thấy Vũ Minh Hân này quả thật là chính là muốn làm nhục người khác.
Sắc mặt của Vũ Minh Hân trở nên rất khó coi.
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu, buộc chính mình nhẫn nại nói: "Thanh Thu, mình thật lòng muốn làm lành với cậu."
"Thật sao?" Cao Thanh Thu không dám tin tưởng nhìn Vũ Minh Hân, "Chúng ta quen biết lâu như vậy, cô là hạng người gì, tôi sao có thể không rõ? Đối với cô không có chỗ tốt sự tình, cô sẽ đi làm sao?"
Hôm nay Vũ Minh Hân sở dĩ nói xin lỗi cô, đơn giản chính là vì lấy lòng Hoa Châu Du mà thôi.
"..." Vũ Minh Hân nói: "Chúng ta sớm muộn cũng trở thành người một nhà, mình chỉ là không muốn làm kẻ địch với cậu."
"Người một nhà?" Cao Thanh Thu ý vị thâm trường nhìn Đinh Cẩn một cái, nói với Vũ Minh Hân: "Chờ cô gả được vào đây rồi nói sau đi!"
Cao Thanh Thu nói ra những lời này, liền hoàn toàn không muốn cho Vũ Minh Hân lưu mặt mũi gì.
Giống như đã nhận định Vũ Minh Hân không thể gả vào
nội tâm Vũ Minh Hân t phẫn nộ, cơ hồ muốn bùng nổ...
Kể từ khi biết Cao Thanh Thu cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, Vũ Minh Hân cơ hồ mỗi lần đều bị Cao Thanh Thu chọc tức.
Nếu như điều kiện trong nhà Cao Thanh Thu khá giá thì cũng xong đi, hết lần này tới lần khác, Vũ Minh Hân xem thường nhất chính là Cao Thanh Thu, cảm thấy Cao Thanh Thu là người nhà quê, cái gì cũng không sánh được với mình.
Bị Cao Thanh Thu làm mất hết mặt mũi như thế, để cho Vũ Minh Hân thật sự không cam tâm.
Cao Thanh Thu đả kích Vũ Minh Hân thấy đủ rồi, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Châu Du, "Chị, em về phòng trước, đợi lát nữa đến tìm chị sau!"
Nếu không phải là Vũ Minh Hân chủ động tới chêu chọc, Cao Thanh Thu cũng không muốn bắt nạt cô ta như vậy. Cô chẳng qua chỉ là vì để cho Vũ Minh Hân hiểu được, mình lúc trước tin tưởng cô ta, coi cô ta là bạn, cũng không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt.
Hoa Châu Du nói: "chị cùng em đi."
Chị cũng cũng không muốn ở chỗ này cùng Vũ Minh Hân lãng phí thời gian.
Hoa Châu Du cùng Cao Thanh Thu rời đi phòng khách, hai người đi lên lầu.
Không có Vũ Minh Hân cùng Đinh Cẩn, Cao Thanh Thu cũng thư giãn hơn. Cô nhìn Hoa Châu Du, không nhịn được áy náy, "Chị, thật có lỗi... Em thật sự không thích Vũ Minh Hân, cho nên nói chuyện quá phận rồi một chút. Chị sẽ không giận em chứ?"
Dù sao Vũ Minh Hân thân phận bây giờ, là bạn gái của Đinh Cẩn, là con dâu tương lai của chị ấy.
Hoa Châu Du cười một cái nói: "Là con bé kia quá đáng trước, giận cũng là phải. Chị sao lại giận em được?"
Ở trong mắt Hoa Châu Du, đã coi Cao Thanh Thu là thành người một nhà, về phần Vũ Minh Hân, chính là một người ngoài.
Cho nên, phân lượng của Cao Thanh Thu dĩ nhiên nặng hơn một chút.
-
Trong phòng khách, Vũ Minh Hân thấy Cao Thanh Thu cùng Hoa Châu Du đều đi rồi, lập tức nhỏ mấy giọt nước mắt, muốn lấy được sự đồng cảm từ Đinh Cẩn.
Nhưng mà, Đinh Cẩn nhìn cô ta một cái, cũng không có lên tiếng an ủi, chỉ nói là: "cô nếu thấy khổ sở, thì đi về trước đi!"