Cô thật giống như quên rồi, cô cùng Đinh Cẩn từng yêu nhau!
Nếu để cho Hoa Ngọc Thành biết chuyện này, tôi nhìn cô làm sao còn tại Nhà họ Hoa tiêu dao.
Vũ Minh Hân đem điện thoại di động thả lại túi, nhìn một cái ngồi ở một bên chơi game Đinh Cẩn, cô ta trước một mực không nói chuyện này, là bởi vì sợ hãi bị người ta biết cô ta cướp Đinh Cẩn.
Nhưng là bây giờ, cô ta mới không muốn lại quản những thứ này.
Dù sao trong mắt Đinh Cẩn cũng không có cô ta. Cô ta không muốn gặp lại Cao Thanh Thu ở trong nhà ở lâu một giây.
-
Năm giờ chiều, trời trút xuống một trận mưa.
Nguyên bản nói ngày mai mới trở về Hoa Ngọc Thành xuất hiện ở cửa, Lý Sơn đẩy anh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, Vũ Minh Hân vội vàng đứng lên, "Chào chú Hoa ạ."
Hoa Ngọc Thành liếc qua cô ta, không có lên tiếng, Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành đến cửa thang máy, từ nơi này trực tiếp lên lầu.
Dì Ngô thấy Hoa Ngọc Thành trước thời hạn trở lại, bận rộn đi tới, "Ngọc Thành trở lại rồi hả?"
"Thanh Thu đâu rồi?" Hoa Ngọc Thành trở lại một cái, quan tâm nhất chính là Cao Thanh Thu.
Dì Ngô nói: "đang ngủ trưa, còn không có dâyk, muốn tôi đi gọi cô ấy không?"
Ngược lại trong nhà không có chuyện gì, thì để cô ngủ nhiều một chút.
Hoa Ngọc Thành nói: "không cần, để cho cô ấy ngủ đi."
Anh đối với Lý Sơn nói: "Chúng ta đi phòng làm việc."
Trên đường gọi hai cuộc điện thoại, còn có chút đồ không có chuẩn bị xong. Hoa Ngọc Thành là trước thời hạn trở về.
"Vâng." Lý Sơn vừa mới dứt lời, cửa thang máy liền mở ra. Anh ta đẩy Hoa Ngọc Thành vào trong, Vũ Minh Hân đột nhiên chạy tới, " Chú Hoa, cháu có lời muốn nói với chú."
Hoa Ngọc Thành nhìn Vũ Minh Hân, ngữ khí không vui, "Tôi bận."
"Là chuyện liên quan đến Cao Thanh Thu." Vũ Minh Hân cắn cắn môi, quả đấm túm quá chặt chẽ.
Nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, để cho cô ta thấy rất khẩn trương.
Đinh Cẩn chính đang chơi game, nghe được lời của Vũ Minh Hân, nhìn cô ta một cái...
Hoa Ngọc Thành nghe xong lời Vũ Minh Hân nói, " đến phòng làm việc tìm tôi."
-
Hiếm thấy mưa, từ bên ngoài gió thổi vào rất là mát, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường lớn, lười biếng mở hai mắt ra.
Cô nhìn đồng hồ, phát hiện mình cũng ngủ hơn hai tiếng, vội vàng mặc quần áo vào ra cửa.
Đúng dịp thấy dì Ngô.
"Thanh Thu tỉnh rồi?"dì Ngô hiền hòa mà cười nói: "Ngọc Thành trở về rồi, mới vừa còn đang hỏi cháu đây."
"Chú?" Cao Thanh Thu có chút kinh ngạc, " không phải là ngày mai chú mới trở về sao?"
"Hình như là trước thời hạn trở về, hiện tại đang ở phòng làm việc. Đúng rồi, hình như cùng bạn gái Đinh Cẩn nói chuyện, cũng ở đó, một hồi nữa cháu lại đi tìm chú ấy đi!"dì Ngô sợ Cao Thanh Thu quấy rầy đến bọn họ nói chuyện.
"Vũ Minh Hân?" Cao Thanh Thu cảm thấy không hiểu, "cô ta tìm chú làm cái gì?"
Chú ghét nhất Vũ Minh Hân, trừ phi, cô lại đang tại có chủ ý xấu gì.
"Không biết được! vẻ mặt nghiêm túc... a, hình như là đang nói cùng chuyện có liên quan đến đến cháu." Dì Ngô nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Nếu không, cháu bây giờ đi xem một chút?"
Cao Thanh Thu gật đầu một cái, đi về phía phòng làm việc, nhớ tới hôm nay Vũ Minh Hân hẹn mình đi xuống, mình không đi, còn tuyên bố muốn mình hối hận.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa phòng làm việc, đem trên tay Vũ Minh Hân lá bài tẩy toàn bộ tính toán một lần, lấy được kết quả, cũng chỉ có một cái: chuyện cô cùng Đinh Cẩn từng yêu nhau.
Cô vốn là nghĩ, Vũ Minh Hân thích Đinh Cẩn, một mực cố gắng bêu xấu mình thích Đinh Cẩn, hẳn là sẽ không chủ động nói chuyện này.
Nhưng là... Nếu như vạn nhất, cô ta nói với anh thì sẽ như thế nào?
Cao Thanh Thu tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng.