Nếu như không phải là bởi vì hắn ban đầu tin tưởng lời nói của Vũ Minh Hân, như thế nào lại đi tới hôm nay?
Cao Thanh Thu nhìn một cái như có điều suy nghĩ Đinh Cẩn, không có nói nhiều với hắn cái gì, trực tiếp đi ra.
-
Cao Thanh Thu mới vừa vặn đi ra, liền gặp dì Ngô tới gọi cô ăn cơm, "Thanh Thu, ăn cơm."
"Được, cháu đi gọi chú."
Cao Thanh Thu gõ một cửa phòng làm việc, sau đó đi vào, nói với Hoa Ngọc Thành: "chú ơi, ăn cơm."
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn Cao Thanh Thu một cái, "Vũ Minh Hân đi rồi?"
"Đi rồi." Nghĩ đến Vũ Minh Hân kết quả, Cao Thanh Thu không khỏi cảm thấy rất thoải mái.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, mặc dù lấy mái tóc che đi, nhưng mới vừa Vũ Minh Hân cùng với cô giằng co, vết máu vẫn còn ở đó...
Nhìn cô bộ dáng này, Hoa Ngọc Thành không nhịn được cau mày, "Mặt sao thế?"
"Không có gì." Cao Thanh Thu đưa tay sờ một cái, dửng dưng nói.
Vũ Minh Hân cái kia chút khí lực, còn không đến mức đối với cô tạo thành uy hiếp.
Dùng một điểm nho nhỏ khổ nhục kế, làm hại Vũ Minh Hân đoạn tuyệt với Đinh Cẩn, giá trị, rất đáng giá!
Lại thấy Hoa Ngọc Thành một gương mặt tuấn tú đột nhiên lạnh xuống, "qua đây!"
Anh rất tức giận, đột nhiên thay đổi ngữ khí dọa Cao Thanh Thu giật mình.
Cao Thanh Thu cũng là sẽ nhìn chuyện, phát hiện tình hình không đúng, làm sao còn dám đi qua?
"Chú, ăn cơm thôi." Cô đứng tại chỗ, lặp lại một lần nữa.
Suy nghĩ chờ cơm nước xong, nói không chừng anh liền hết giận!
Đáng tiếc Hoa Ngọc Thành không phải là dễ dỗ như vậy, anh nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt nghiêm túc, "Chuyện ăn cơm lại nói đến sau, em tới đây trước đã."
"Tôi..."
"Không nghe lời?" Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái.
Cao Thanh Thu không có cách nào không thể làm gì khác hơn là nghe lời mà chạy tới.
Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vết cào kia mặc dù không sâu, nhưng mà, vẫn là nhìn đến trong lòng của anh nhói đau.
Anh giơ tay lên, Cao Thanh Thu sợ hết hồn, theo bản năng né một cái, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, biết mình mới vừa nặng lời, Ngữ khí của anh chậm lại, "Làm vì một kẻ rác rưởi liền không quan tâm đến bản thân mình nữa hay sao?"
bị thương, còn thương ở trên mặt, mà cô lại dửng dưng.
Cô rộng lượng đến thế à?
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành nghiêm túc lại tràn đầy quan tâm, "Là vấn đề nhỏ, lại không đau."
Hoa Ngọc Thành không nhịn được đưa tay dí trán của cô, "Đừng có lại để cho mình bị thương. Lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho em."
Trong lòng anh, cô luôn là nũng nịu bộ dáng.
Nhưng là coi như Cao Thanh Thu, nhưng thật giống như không có cái này cảm thấy, làm cho anh thật giống như đem cô thật tốt dạy dỗ một trận.
Cao Thanh Thu gật đầu, "Biết rồi, chú hung dữ quá đi mất."
Con mắt màu đen của Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Hung dữ còn không phải là vì tốt cho em sao?"
Đổi thành người khác anh chẳng buồn quan tâm
"Khăn lông." Hoa Ngọc Thành kêu một mực ở bên bên coi chừng Lý Sơn, Lý Sơn rất nhanh đi cầm tới.
Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vết thương mặc dù không nghiêm trọng, nhưng là bị chạm vào vẫn có chút đau rát.
Anh nghe được cô a một tiếng, ngừng lại, rất nghiêm túc giúp cô thổi thổi vết thương.
Nhìn Hoa Ngọc Thành che chở Cao Thanh Thu như vậy, không nói đến người khác,ngay cả Lý Sơn đều có điểm hâm mộ.
Cao Thanh Thu nín thở, nhìn Hoa Ngọc Thành ôn nhu,lúc anh giúp cô thổi vết thương, cô cảm giác lòng của mình cũng tại không ngừng run rẩy.
Loại cảm giác này, phảng phất là bị người đặt ở trên đầu trái tim.