Đều là lỗi của bọn họ, cả nhà bọn họ người đều giúp đỡ Cao Thanh Thu bắt nạt cô ta ta.
Hoa Châu Du nhìn bộ dáng không phục của Vũ Minh Hân, cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên tay của mình, "Lúc cô bị nhốt lại, Thanh Thu cùng Ngọc Thành đã cử hành xong hôn lễ rồi. Cô nếu là người thông minh, sau này ở bên ngoài, lời không nên nói, thì đừng có mà nói lung tung."
Vũ Minh Hân nghe xong, liền biết, đây là ý tứ nhất định phải che chở Cao Thanh Thu rồi!
Không công bằng!
Thật sự không công bằng!
"Tại sao? Lúc cô ta cùng Đinh Cẩn qua lại, một chân đạp hai thuyền, cùng với chú Hoa ở chung một chỗ... Cô ta chẳng những phản bội Đinh Cẩn, để cho Đinh Cẩn thương tâm khổ sở. Hiện tại lại ở trong trường học cùng Đinh Cẩn dây dưa không rõ..."
Tâm tình của Vũ Minh Hân có chút kích động.
Cô ta cho là, ban đầu Hoa Ngọc Thành biết Cao Thanh Thu có quan hệ với Đinh Cẩn xong, nhất định sẽ tức giận, nhưng mà không có gì xảy ra cả, thậm chí còn vẫn như trước, thương yêu Cao Thanh Thu.
Cô ta lại cho là, người trong nhà của Đinh Cẩn biết được chuyện đó, ít nhất sẽ ghét Cao Thanh Thu, nhưng lại chỉ thấy họ che chở cho Cao Thanh Thu.
Cô ta không thể tin được sự thật này, cho nên gằn từng chữ, giống như hét lên.
Nhưng mà, lời còn chưa nói hết, một cái tát như trời ráng đã đáp thẳng lên mặt Vũ Minh Hân.
Trong phòng nghỉ nhất thời sửng sốt mấy giây, Vũ Minh Hân ngẩn ra, ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt của Hoa Châu Du tràn đầy tức giận, ánh mắt cũng là lạnh băng dị thường.
Vũ Minh Hân làm sao cũng không nghĩ tới, thoạt nhìn Hoa Châu Du ôn nhu như vậy, lại... Ra tay đánh cô ta?
Hoa Châu Du chẳng thèm tiếp tục khách khí với cô ta, nhìn Vũ Minh Hân: "cô nghe kỹ cho tôi, nếu cô dám ở bên ngoài nói nửa chữ, đừng trách tôi không tha cho cô."
Vũ Minh Hân không hiểu hỏi: "Tại sao... Tại sao các người tin tưởng Cao Thanh Thu như vậy?"
"..." Hoa Châu Du nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mặt, "Bởi vì con bé là vợ của Hoa Ngọc Thành, lý do này, đủ chưa?"
"Nhà cô ta không có thứ gì, ba mẹ còn kém cỏi như thế, có tư cách gì trở thành vợ của Hoa Ngọc Thành?" Ngược lại, đã như vậy rồi,những gì cô ta giữ trong lòng, liền nói thẳng ra, cũng không băn khoăn cái gì nữa.
Hoa Châu Du nhìn chằm chằm Vũ Minh Hân, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Vậy nếu như, để cho cô gả cho em trai tôi, cô chịu lấy nó sao?"
"..." Cái vấn đề này, trực tiếp hỏi đến làm Vũ Minh Hân ngẩn người.
Để cho cô ta gả cho một kẻ ngồi trên xe lăn sao?
Bắt cô ta lấy một người đàn ông cả đời không lên được?
Cô ta thà chết còn hơn!
So với Hoa Ngọc Thành, cô ta nhất định sẽ chọn Đinh Cẩn...
Mặc dù Vũ Minh Hân không trả lời, nhưng Hoa Châu Du đã từ thái độ của cô ta thấy được câu trả lời.
Hoa Châu Du nói: "Nếu như con bé thật sự cùng Đinh Cẩn có cái gì, chắc chắn sẽ không đáp ứng gả cho em trai tôi."
Ban đầu Dương Nhạc Linh chẳng phải rất ưu tú sao?
Có bối cảnh gia đình hơn nữa thì thế nào?
Đều không có nổi một người thật lòng đối xử tốt với Hoa Ngọc Thành.
Vũ Minh Hân không cam lòng nói: "Cao Thanh Thu chỉ là vì tiền! Nhà cô ta rất nghèo, cho nên, chỉ vì tiền, cô ta cái gì cũng làm được."
Hoa Châu Du nhìn kẻ ngu này, "Nếu như là vì tiền, vậy tại sao... Con bé không chọn Đinh Cẩn?"
"Bởi vì Đinh Cẩn không thích cô ta."
Vũ Minh Hân nói những lời này, làm cho Hoa Châu Du cười nhạt, "cô sai rồi! Đinh Cẩn rất thích con bé."
Hoa Châu Du hiểu rõ con trai của mình.
Coi như Đinh Cẩn không nói gì, hồi tưởng lại thái độ của hắn đối với Cao Thanh Thu, liền hiểu được tất cả.
Cao Thanh Thu rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, nhưng vẫn lựa chọn cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, nhất là hôm nay, kết hôn, những người đó đều nhìn cô khinh miệt như vậy, cái này làm cho Hoa Châu Du làm sao không đau lòng?