Cô vốn muốn hỏi lại không nói ra lời, không ngờ Hoa Ngọc Thanh chủ động lộ ra tin tức…
Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, chứng minh suy đoán của mình, Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cô vợ này của anh... Rốt cuộc là ngốc đến chừng nào đây?
Ngay cả mơ hay thực cũng không phân biệt được?
Thêm vào đó, tối qua quả nhiên có mơ một giấc mơ không thể miêu tả được mới đá anh khiến anh không thể ngủ được.
trước nay Hoa Ngọc thanh vốn là người thù dai, nhìn cô như vậy, anh liền trực tiếp dẹp bỏ hi vọng của cô: “Đương nhiên có,”
Cao Thanh Thu lúng túng nhìn Hoa Ngọc Thành, cô nghĩ đến viêc sáng sớm liền có thể xác định, là bản thân nằm mơ rồi.
Nhưng nghe anh nói như vậy, lại có chút nghi ngờ.
Cô nhìn anh: “Sao em thấy không đáng tin?”
Cô đúng là không có cảm giác gì cả!
Không tin?
Hoa Ngọc Thanh nhìn Cao Thanh Thu: “Sao lại không tin? Nếu không ăn sáng xong, chúng ta tiếp tục thử lại?”
Lúc nói câu này Hoa Ngọc Thành rất nghiêm túc.
So với giáo sư nghiên cứu học thuật trong trường còn nghiêm túc hơn, như thể đang nói một chuyện vô cùng đứng đắn đàng hoàng vậy.
Cao Thanh Thu lắp bắp: "Không... Không cần đâu."
Cô còn phải đi học đấy!
Hơn nữa, Hoa Ngọc Thành nói gì, cô rõ ràng vô cùng.
Ăn sáng xong, Cao Thanh Thu liền đi học.
Bình thường cô đều tự mình đi học, nhưng hôm nay hơi muộn, nên tài xế đưa cô đi.
Lý Sơn phải đi làm, nên chuẩn bị tài xế, nhưng mà Cao Thanh Thu không thích quá lộ liễu, không thích người khác đưa đón.
Buổi trưa, Cao Thanh Thu cùng Lâm Vi ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm, Lâm Vi nói chuyện mình đã trở thành trợ lý của chiến đội Đinh Cẩn.
Dù sao hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy một cô gái nào lại chơi game lợi hại như vậy.
Cao Thanh Thu một bên vừa lướt Facebook, vừa cùng Lâm Vi nói chuyện phiếm.
Cao Thanh Thu tạm thười không muốn đi làm thêm nữa, đã có thu nhập trên face tự có thể giảm bớt được một phần gánh nặng kinh tế rồi.
Cố hi vọng chính mình có thể có thêm nhiều thời gian làm việc.
Trên bàn có để đồ khô là sáng này lúc ra cửa dì ngô đừa cho cô làm quà vặt ăn, là một “ăn hàng” lúc Cao Thanh Thu làm việc đã quen ăn vặt.
Hồ Tiểu Tri từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn tự tiện thò tay lấy ăn như là đồ của mình.
Thời gian trước đây, Cao Thanh Thu, Lâm Vi và Hồ Tiểu Tri cũng không tệ lắm, dù sao cũng ở cùng phòng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Nếu như có đồ ăn, mọi người sẽ ăn chung.
Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy Hồ Tiểu Tri, Cao Thanh Thu liền lập tức nhớ lại ngày hôm qua cô ta ở trong phòng nghỉ nói mấy câu kia.
Cao Thanh Thu đưa tay ra, thu lại hộp đồ ăn vặt.
Hồ Tiểu Tri với trượt, có chút ngượng nhìn Cao Thanh Thu.
Phát hiện từ lúc cô ta đi vào, Cao Thanh Thu ngay cả chào một câu cũng không chào, thái độ lạnh lùng cực kì.
Cô ta hỏi: "Thanh Thu, mình làm gì đắc tội với cậu rồi hả?"
"Bản thân làm gì thì phải tự biết chứ." Thần sắc trên mặt của Cao Thanh Thu không mảy may thay đổi.
"Chỉ là một chút đồ ăn vặt mà thôi, cậu có cần phải hẹp hòi như vậy không." Hồ Tiểu Tri có chút bất mãn. Không nghĩ tới Cao Thanh Thu lại so đo như vậy.
Cao Thanh Thu nhìn Hồ Tiểu Tri, ở trong phòng này, cho tới bây giờ, mua quà vặt gì, đều là mình cùng Lâm Vi mua, Hồ Tiểu Tri từ đầu tới cuối chưa bao giờ mua cái gì.
Cô và Lâm Vi đều không phải là hạng người thích so đo, bình thường cũng không so đo những thứ này.
Nhưng bây giờ...
Cô quả thực không có hứng thú đối xử hẳn hoi với loại người này.