Anh làm sao cũng không nghĩ tới,người ban đầu suốt ngày bám đuôi lấy lòng anh, cuối cùng, lại có ngày lật mặt như vậy!
Cũng bởi vì, anh bị tàn tật sao?
Phảng phất đang trong thế giới của cô ta, là anh đang cao trèo sao?
Anh để ly xuống, "Được rồi, là tôi ích kỷ. Chúc Cô Dương sau này thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng."
Dương Nhạc Linh đứng lên, nói với trợ lý: "Chúng ta đi thôi."
Bởi vì Hoa Ngọc Thành cự tuyệt thỉnh cầu của cô ta, cho nên, cô ta muốn để Hoa Ngọc Thành không còn hứng thú để ăn cơm nữa.
Cô ta hiện tại không thích Hoa Ngọc Thành nữa, cũng không hy vọng anh đối với cô ta ôm lấy hy vọng ảo tưởng gì nữa.
Cô ta nhanh chóng đi ra ngoài, Cao Thanh Thu ôm lấy thực đơn, nhìn bọn họ, lại nhìn một bên Hoa Ngọc Thành.
Mặc dù Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, nhưng mà, từ trong ánh mắt của anh nhìn ra được, anh đang rất tức giận, cũng rất đau lòng.
Dương Nhạc Linh bỏ rơi anh giữa lúc anh tuyệt vọng liền thôi.
Nhưng mà cô ta bây giờ trở về, còn nói ra những lời làm người khác tổn thương như vậy.
Giống như thân phận vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành đối với cô ta chẳng qua là một loại liên lụy.
Cô ta lại trần chụi ghét bỏ ông xã của cô!
Rốt cuộc là ai cho cô ta tự tin vậy?
Cô ta dựa vào cái gì ghét bỏ Hoa Ngọc Thành?
Dù gì cũng thiếu chút nữa kết hôn, coi như không có tình cảm gì, cũng không phải khi đối phương xảy ra chuyện còn bỏ đá xuống giếng như vậy!
Dương Nhạc Linh ra cửa, trợ lý đi theo sau lưng cô ta, có chút bận tâm nói: "Tiểu thư, chúng ta bây giờ đi về, vậy bên phía bố cô bên kia làm sao giao phó?"
"Trở về lại nghĩ cách khác." Dương Nhạc Linh thở dài một cái, một mặt ngưng trọng nói, "Từ nhỏ tôi đã biết, gương mặt này của tôi chính là mầm họa. Tôi hủy hôn, anh ta hiện tại tùy tiện cưới một người phụ nữ tầm thường, làm sao anh ta cam tâm cho được? Nhất định là đang muốn trả thù cô ta."
Chính là sợ Hoa Ngọc Thành sẽ quấn cô ta không buông, cô ta mới chờ ở bên ngoài đến khi anh kết hôn rồi mới dám trở lại.
Trợ lý nói: "Lúc trước anh ta còn lành lặn thì lãnh đạm thờ ơ, hiện tại xảy ra chuyện, lại chạy tới quấn cô không buông. Thật đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"
...
"Cô Dương!" Dương Nhạc Linh cùng trợ lý còn chưa đi đến thang máy, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ.
Hai người dừng bước lại, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi tới.
Trên mặt Dương Nhạc Linh mang theo nụ cười lịch sự, ôn nhu nói: "Có chuyện gì sao?"
Cao Thanh Thu nhìn Dương Nhạc Linh, cũng không vội nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh mở miệng, "Tôi nghe ba mẹ tôi từng nói, cô họ Cao, tên là Thanh Thu phải không?"
Cô ta đối với Cao Thanh Thu rất lịch sự, giống như ngày hôm qua ở trường học,ở phòng ăn đối với Hồ Tiểu Tri.
Đối mặt với gương mặt giả tạo đến buồn nôn của cô ta, Cao Thanh Thu muốn cười cũng không cười nổi.
Cô nắm chặt quả đấm, hung hăng đè nén xuống nội tâm đang vô cùng phẫn nộ, "Tôi qua đây là có vài lời muốn hỏi cô, có được không?"
Dương Nhạc Linh gật đầu, "Ừm."
Cao Thanh Thu ngữ khí rất lạnh lẽo, khó có thể khống chế tâm tình của mình, "anh ấy bị thương, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây không phải là điều anh ấy muốn, anh ấy biến thành bộ dáng này, trong lòng so với ai khác đều khổ sở hơn bao giờ hết. Tại sao cô có thể ở trước mặt anh ấy nói ra những lời không dùng não suy nghĩ như thế? Dù gì cô cũng từng là vị hôn thê của anh ấy, không cảm thấy mới vừa ở bên trong nói với anh ấy như thế rất quá đáng sao?"
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu đang tức giận, ngớ ngẩn, ngay sau đó cười nói:
"Không phải là tôi vô lương tâm, mà là cô quá ngu ngốc. Ngọc Thành đã nói với cô cái gì mà cô lại bênh anh ta chằm chặp như vậy? Đúng vậy, anh ta bây giờ, cũng chỉ có thể lừa gạt mấy cô gái mới lớn ngây thơ như cô thôi!"