Nhưng sau khi ăn xong Hoa Ngọc Thành vẫn bảo cô về giường nằm.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô: “Lần nào cũng đau như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu thảo luận chuyện này với một người đàn ông, nhưng vì vẻ mặt chú rất nghiêm túc nên cô gật đầu: “Ừ.”
“Vậy đi gặp bác sĩ khám xem sao.”
“Thôi xấu hổ lắm.” Nếu phải đi gặp bác sĩ thì Cao Thanh Thu thà nhịn đau còn hơn.
Hoa Ngọc Thành nói tiếp: “Đi khám bác sĩ thì có gì mà xấu hổ.”
Thật đúng là trẻ con.
“Không sao mà.” Cao Thanh Thu bổ sung thêm: “Bọn họ nói chờ sau khi kết hôn, sinh con là sẽ ổn.”
Phi phi!
Nói xong câu này Cao Thanh Thu lập tức hối hận.
Cô cắn môi, hận không thể tự vả miệng mình hai cái.
Cô đang nói cái gì vậy!
Cô nhìn trộm Hoa Ngọc Thành một cái, hy vọng anh không nghe thấy những lời cô vừa nói.
Nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn cô, hơn nữa còn nghe thấy hết những lời vừa nãy: “Muốn sinh con? Em còn quá nhỏ.”
Cao Thanh Thu không biết nói sao, rõ ràng là cô nói sai rồi, tại sao lại nghe như cô rất muốn sinh con cho anh vậy.
Cô giải thích: “Tôi không có ý đó…”
Hiểu lầm quá lớn rồi!
Hoa Ngọc Thành cười nói: “Tôi biết.”
“…” Dường như Cao Thanh Thu cảm thấy, anh có vẻ hiểu lầm sâu hơn rồi thì phải?
Cô nằm trên giường thêm một lúc mới đi tắm, sau khi quay lại giường nằm mãi vẫn không ngủ được, cô bèn lấy điện thoại ra nghịch, mỗi ngày trước khi đi ngủ phải chơi một chút mới ngủ được.
Một cánh tay duỗi ra, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô: “Đừng xem nữa, đi ngủ sớm đi.”
Hoa Ngọc Thành là một người rất nghiêm túc, bình thường anh không chat Messenger, cũng không xem Zalo, chỉ đọc sách, cũng rất ít chơi điện thoại di động, điểm này thì hoàn toàn ngược lại với Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu cũng cảm thấy ngưỡng mộ anh.
Thấy điện thoại của mình bị lấy đi, cô ấm ức: “Không ngủ được.”
Lúc ngủ cô không thích có người khác bên cạnh.
Trước kia đều là ngủ riêng, nhưng ở đây cô chỉ có thể ngủ chung phòng với Hoa Ngọc Thành, trên cùng một cái giường.
Hoa Ngọc Thành để điện thoại của cô sang một bên, dập tắt hoàn toàn ý định của Cao Thanh Thu: “Không ngủ được vậy thì nói chuyện với tôi.”
Anh giống như người lớn trong nhà, anh nói sao thì là vậy, việc gì Cao Thanh Thu cũng phải nghe theo.
Cao Thanh Thu đáp: “Tôi không biết nói gì.”
Không phải anh không thích ồn ào sao?
Mỗi khi ở cạnh anh Lý Sơn đều nhắc cô nói ít đi để không quấy rầy tới Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu luôn nhớ kĩ những lời Lý Sơn dặn.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Vậy tôi nói trước?”
Nói chuyện với người khác anh cảm thấy ồn ào, nhưng nói chuyện với cô anh lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Được rồi.”
“Em với cô bạn gái của Đinh Cẩn đó có xích mích gì hay sao?”
Vấn đề này thật là khiến người ta bất ngờ, không kịp đề phòng, Cao Thanh Thu thấy khó hiểu: “Sao chú lại hỏi vậy?”
Hoa Ngọc Thành đáp: “Cô ta nói hai người là bạn, nhưng tôi cảm thấy không phải.”
Cao Thanh Thu nhớ tới quan hệ giữa mình và Vũ Minh Hân: “Trước kia chúng tôi là bạn, nhưng sau đó…”
Bây giờ cô không muốn nhắc đến chuyện rạn nứt giữa mình và Vũ Minh Hân.
“Cô ta phản bội em?” Hoa Ngọc Thành thay cô nói câu tiếp theo.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, cô cảm thấy sự nhạy bén của anh khiến người bình thường phải sợ hãi, rõ ràng không biết chuyện gì nhưng lại giống như chuyện gì cũng biết vậy. Cô hỏi ngược lại: “Sao chú biết?”
“Trước kia em từng nhắc đến.”
Cao Thanh Thu không ngờ rằng, Hoa Ngọc Thành mới chỉ gặp Vũ Minh Hân một lần mà đã đoán ra cô ta là người phản bội cô.