Cô và Hoa Ngọc Thành ở chỗ này chơi đến buổi chiều ngày hôm sau rồi mới trở về nhà.
Gần đây Cao Thanh Thu trồng rất nhiều hoa, mặc dù chưa nở hoa, nhưng cành lá rất tươi tốt.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành mới vừa vào cửa, dì Ngô liền nói: "Thanh Thu, có người gửi đồ cho cháu này "
"Thứ gì thế ạ?" Cao Thanh Thu tò mò hỏi.
Dì Ngô ôm lấy một bó hoa to đi tới, "Có người tặng cho cháu."
Hoa Ngọc Thành đứng ở một bên, nhíu mày nhìn bó hoa kia.
Đây chính là một bó mãn thiên tinh, Cao Thanh Thu mở thiệp ra, nhìn thấy trên đó viết:
Chúc mừng Thanh Thu lần đầu giao lưu với độc giả thành công viên mãn.
Tên nơi đó, chỉ có hai chữ "Hàn Dạ".
Hàn Dạ?
Cao Thanh Thu cũng không nhận ra người này là ai.
Chỉ có điều, người đó biết cô tổ chức buổi ký tên cho độc giả, lại biết cô ở nơi này, còn biết cô tên là Thanh Thu, nếu nói đối phương không phải người quen thì căn bản cô cũng không tin.
Cao Thanh Thu hỏi: "Ai đưa tới vậy dì?"
Dì Ngô nói: " Chuyển phát nhanh đưa tới "
"..." Cao Thanh Thu nói: " Hàn Dạ là ai vậy nhỉ? Cháu không quen biết người này."
Hoa Ngọc Thành đi tới, cầm lấy tấm thiệp trong tay Cao Thanh Thu, nhìn một cái, con ngươi liền tối xuống, "Nếu không biết là ai tặng thì ném đi!"
"Nhưng mà, người này biết em ở nơi này, chắc là bạn của em, Còn biết tên của em..."
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, lại nhìn vào bó hoa trong tay vừa bị anh đoạt mất, vứt sang cho dì Ngô rồi ra lệnh: "Ném đi."
Nhìn dáng vẻ của anh thì có thể thấy được anh đang rất tức giận.
Cao Thanh Thu: "..."
Mới vừa về còn rất tốt, chỉ bởi vì người khác tặng hoa, cho nên, chồng của cô lại tức giận rồi sao?
Cao Thanh Thu nhìn dì Ngô một cái, ái ngại nói "Vậy thì ném đi!"
Chồng cô nói cái gì cũng đúng hết.
Cao Thanh Thu chạy lên lầu, đi theo sau lưng Hoa Ngọc Thành, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó, đi theo, "Sao đột nhiên anh lại tức giận rồi hả? Chẳng lẽ anh biết là ai tặng ư?"
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Không có gì, chỉ là anh ghét mấy tên đàn ông khác tặng hoa cho em."
"Làm sao anh biết là đàn ông? Nhỡ đâu là phụ nữ thì sao?" Cao Thanh Thu cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cái bộ dáng này của ông xã, quả nhiên biết là ai tặng rồi!
Hoa Ngọc Thành nói: "Người phụ nữ nào lại đi tặng hoa cho em?"
"Cái này cũng không hẳn, em có rất nhiều fan nữ mà."
"Sau này trừ anh ra, người khác tặng hoa em không được phép nhận, nhớ chưa?" Hoa Ngọc Thành vô cùng bá đạo, đem Cao Thanh Thu ôm vào trong ngực.
"Nữ cũng không được sao?"
"Không được."
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cô cảm giác người đàn ông này, gần đây rất dính mình, "ông xã à, em cảm giác thế nào cũng thấy gần đây anh rất dính người nhỉ?"
Đối với cô rất tốt, quan tâm cực kì, ôn nhu như nước.
Hơn nữa, cái loại chiếm hữu nồng nặc muốn chiếm làm của riêng đặc biệt rõ ràng, giống như chỉ sợ cô sẽ bị người cướp nào đó cướp đi.
Hoa Ngọc Thành nói: "Sợ em bị người ta lừa đi mất, ai bảo bảo bối nhà chúng ta đáng yêu như thế, quá dụ người mà."
"..." Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, được anh khen ngợi như vậy, mặt không nhịn được trở nên nóng ran, anh thỉnh thoảng lại chêu chọc cô như vậy, làm cho người ta có chút chống đỡ không được, " Em là của anh! Ai có thể giành được chứ! Nếu không em dán vài chữ ‘Người nhà của Hoa Ngọc Thành’ để anh an tâm nhé?"
Hoa Ngọc Thành cắn lỗ tai của cô, " Đúng, thật sự cần làm như vậy."
Cao Thanh Thu nở nụ cười tươi rói, Hoa Ngọc Thành ôm lấy cô, kéo cô trở về phòng, hai người cùng ngã xuống giường.
Hai người vừa tới nhà, còn hơi mệt, nhưng tình địch lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại anh càng muốn ép cô dưới thân, hung hăng làm thịt một trận.
Nghĩ như thế, Hoa Ngọc Thành liền thật sự đè cô ra, "Bảo bối."