Hắn ôm lấy Hạ Hạ, Hạ Hạ ở trong ngực hắn, Hạ Hạ vẫn không ngừng khóc, buổi tối con bé chỉ nhận Dương Nhạc Linh.
Nhìn thấy con gái như vậy, hắn dỗ giành, “Ba dẫn con đi tìm mẹ, không khóc nhé, ngoan nào bảo bảo.”
Bà Thịnh nhìn thấy Thịnh Hy định đi ra ngoài, hỏi ” Con muốn dẫn con bé đi đâu?”
” Con mang Tiểu Hạ Hạ đến nhà họ Dương.” Thịnh Hy ôm lấy Hạ Hạ ra cửa.
–
Hắn để cho tài xế đưa tới, xuống lầu dưới, người giúp việc nhà họ Dương nhìn thấy hắn, ” Cậu Thịnh vừa đến ạ.”
Bởi vì bây giờ Thịnh Hy là chồng của Dương Nhạc Linh, cho nên người giúp việc của nhà họ Dương đối với hắn vẫn rất khách khí.
Bởi vì bây giờ Thịnh Hy là chồng của Dương Nhạc Linh, cho nên người giúp việc của nhà họ Dương đối với hắn vẫn rất khách khí.
Thịnh Hy gật đầu một cái, “Ừm.”
tiểu Hạ Hạ vẫn khóc nức nở, người giúp việc nói: “Bé Hạ Hạ cũng tới nữa à?”
“Nhạc Linh đâu?” Thịnh Hy hỏi: “Hạ Hạ cứ khóc tìm mẹ từ tối đến giờ.”
“Tiểu thư ở trong nhà, tôi đi tìm cô ấy.”
Người giúp việc dẫn Thịnh Hy vào cửa, Thịnh Hy ngồi xuống ghế sa lon, người giúp việc đi tìm Dương Nhạc Linh.
Cũng không lâu lắm, Dương Nhạc Linh liền từ trên lầu đi xuống, cô ta mới vừa tắm xong,trên người còn mặc đồ ngủ, nghe thấy tiếng khóc của Hạ Hạ, không vội vành đi tới như bao người mẹ khác mà chỉ nhíu lông mày lại.
Thịnh Hy nhìn thấy cô ta, vui mừng gọi “Nhạc Linh.”
” Anh tới làm gì? Làm sao ại mang con bé đến đây? Con bé còn nhỏ như thế, giữa đêm anh mang theo con ra ngoài không cảm thấy không tốt sao?”
Thịnh Hy vô tội nói: ” Con bé cứ khóc mãi tìm em, anh dỗ mãi không nín.”
“A…” Dương Nhạc Linh không nhịn được cười trào phúng một tiếng, “Dỗ không được? Chẳng lẽ muốn tôi ngày nào cũng phải sang đấy dỗ nó sao? Mới có một ngày tôi không quay về mà các người đã dỗ không được rồi ư? Anh làm cha kiểu gì vậy?”
ánh mắt Thịnh Hy ở trên người tiểu Hạ, bị Dương Nhạc Linh trút giận, hắn cũng không nổi giận, ” Bây giờ con bé đã biết nhận thức rồi, không thấy em con bé sẽ khóc. Xin lỗi, anh biết em rất khổ cực…”
“Biết tôi khổ cực anh còn tới làm phiền tôi, Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một hôm cũng không được sao?”
Cô ta nổi trận lôi đình, Thịnh Hy không biết làm thế nào, ” Em đừng nóng giận, anh sẽ mang con về ngay.”
Hắn vốn nghĩ định qua đây để cho Dương Nhạc Linh dỗ con, cũng sẽ không có chuyện gì.
Kết quả lại bị Dương Nhạc Linh chửi té tát, hắn cũng rất khổ sở.
Dương Nhạc Linh nói: ” Tốt nhất sau này anh từng tới đây tìm tôi nữa,trước lúc sinh Hạ Hạ chúng ta đã nói trước rồi, sinh nó ra xong chúng ta liền ly hôn, tôi không có quan hệ gì với anh nữa, anh tranh thủ thời gian để làm cho xong thủ tục ly hôn đi.”
Nếu như không ly hôn, ngay cả cơ hội đến gần Hoắc Chấn Đông danh không chính ngôn không thuận.
Cho nên hiện tại cô ta chỉ muốn nhanh chóng làm xong thủ tục ly dị.
Thịnh Hy nhìn lấy Dương Nhạc Linh, “Chờ qua khoảng thời gian này anh sẽ đi xử lý.”
“Anh rốt cuộc muốn kéo tới khi nào?” Dương Nhạc Linh biết Thịnh Hy muốn kéo, không có chút nào muốn thực tâm, “Có phải anh muốn chờ đến khi con gái lên đại học mới làm xong thủ tục ly hôn với tôi hay không?”
Thịnh Hy nhìn lấy Dương Nhạc Linh, ” Lúc Trước không phải vẫn rất tốt sao? Làm sao đột nhiên em lại muốn ly hôn?”
Liền ngay cả ngày hôm qua ở trong nhà, Dương Nhạc Linh cũng không đề cập tới chuyện này.
Thật ra thì từ lần đó, sau khi Thịnh Hy đón Dương Nhạc Linh từ nhà họ Hoa trở về, cô ta đã không nói qua chuyện này rồi.
Lần này đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, Thịnh Hy quả thực không hiểu được.
Thịnh Hy nói vậy làm cho Dương Nhạc Linh có chút chột dạ, cô ta bày ra bộ dáng nghiêm túc: ” Anh có về không thì bảo? Tôi muốn đi ngủ rồi.”
“Nhưng mà, Hạ Hạ, con bé…”
Hạ hạ vẫn còn đang khóc, Thịnh Hy muốn Tô Lâm Hoàn dỗ cho con bé ngừng khóc rồi mới về.
Dương Nhạc Linh nhìn lấy con gái, tỏ ra rất ghét bỏ.
Nếu như sau này cô ta muốn gả cho Hoắc Chấn Đông, mang theo một đứa con gái ở bên cạnh thì sẽ thành con riêng.
Coi như nhà họ Hoắc miễn cưỡng đón nhận cô ta, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đứa con gái riêng này!
Nhưng cuối cùng, Dương Nhạc Linh vẫn nhận lấy con gái từ tay Thịnh Hy, ôm vào trong ngực dỗ dành.