Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 100: Thế giới hiện thực (21)



Vẻ mặt Tịch Chu không thay đổi, mỉm cười nói, “Trưởng khu Ngô thật biết nói đùa, chúng tôi có vắc-xin ở đâu ra? Đội ngũ nhỏ như chúng tôi làm sao có thể phát hiện ra thứ như vắc-xin phòng bệnh tang thi này.”

“Đội trưởng Tịch đừng khiêm tốn” Biểu tình Ngô Chấn đã trở nên lạnh nhạt, “Không phải lần trước khi các cậu làm nhiệm vụ thì trong đội ngũ đã xuất hiện một người bị tang thi tóm trúng sao? Tôi nghe nói anh ta không mất miếng thịt nào vượt qua được, không thể chỉ dùng hai từ kỳ tích để giải thích nhỉ.”

Sắc mặt Tịch Chu hơi trầm xuống, “Tin tức của trưởng khu Ngô thật đúng là nhanh nhạy.”

Ngô Chấn cười ha ha một tiếng, “Đội trưởng Tịch không cần căng thẳng như vậy, nếu tôi đã mời cậu tới đây, đương nhiên là muốn hợp tác với cậu. Huống hồ nếu vắc-xin phòng bệnh đã là thứ có ích cho đất nước, đội trưởng Tịch cậu dùng một mình chỉ sợ cũng cảm thấy bất an. Trong đám thuộc hạ của tôi đúng lúc có một đội ngũ nghiên cứu khoa học, không bằng giao vắc-xin phòng bệnh này cho bọn họ. Sau khi bọn họ nỗ lực, tôi tin nhất định chúng ta có thể nhanh chóng kết thúc mạt thế.”

Tịch Chu chau mày, hiển nhiên đang đấu tranh tâm lý kịch liệt. Một lát sau, Tịch Chu mới hơi không cam lòng nói, “Vắc-xin phòng bệnh mà trưởng khu nói kia thật ra chỉ là một loại thuốc chúng tôi bất ngờ tìm ra, bởi vì là vô tình nên không xác định được thành phần trong đó, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Tôi chỉ có thể đưa cho các người một ống, nhưng tôi muốn hai trăm khẩu súng và năm mươi ngàn viên đạn.”

Vẻ mặt Ngô Chấn có chút khó coi, “Đội trưởng Tịch, có phải cậu hơi tham lam không?”

“Nếu có thể, tôi càng hy vọng chúng tôi có thể tự nghiên cứu vắc-xin phòng vi rút tang thi.” Giọng điệu Tịch Chu cũng có chút không tốt, chỉ là cố nén tức giận trong lòng.

“Mười ống vắc-xin phòng bệnh, tôi có thể cho mọi người một trăm khẩu súng và hai mươi ngàn viên đạn.” Ngô Chấn nói.

Tịch Chu phẫn nộ đứng dậy, “Ông đừng khinh người quá đáng!”

Cảnh vệ bên cạnh rút súng ra, Kê Hạo cũng đứng lên, trợn mắt nhìn bọn họ, người của hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy đã sắp đánh nhau. Ngô Chấn cười hai tiếng, “Đội trưởng Tịch không cần kích động như vậy, có gì bất mãn chúng ta có thể từ từ nói chuyện.” Ngô Chấn nhíu mày nhìn về phía cảnh vệ phất tay, “Mấy người có thái độ gì đấy, đội trưởng Tịch là khách của chúng ta, sao có thể cầm súng chỉa về phía khách quý? Còn không mau bỏ súng xuống.”

“Đội trưởng Tịch, cậu cũng bình tĩnh một chút, tôi hy vọng có thể hợp tác hữu nghị với mọi người, cũng không muốn gây ra chuyện gì không thoải mái.” Trưởng khu Ngô tận tình khuyên bảo, “Một trăm khẩu súng và hai mươi ngàn viên đạn đổi lấy mười ống vắc-xin phòng bệnh thật sự không ít.”

Tịch Chu nén giận hít sâu một hơi, “Khu trưởng Ngô, không phải tôi không muốn đưa cho ông mười ống vắc-xin phòng bệnh, nhưng thật sự chúng tôi chỉ có tổng cộng năm ống, ông có nói thế nào đi nữa chúng tôi cũng không lấy ra được.”

“Tôi chỉ có thể cho các người tối đa ba ống để làm thí nghiệm, tôi phải giữ lại hai ống giữ mạng cho tôi và Kê Hạo, nhưng mấy thứ mà tôi yêu cầu thì không thể thiếu một món nào.” Tịch Chu cắn răng nói, giữa lông mày đã có một chút dữ tợn, “Đây là giới hạn của tôi, nếu trưởng khu Ngô không thể đáp ứng, mọi thứ không cần nhắc nữa.”

Khu trưởng Ngô cuối đầu suy tư một chút, giống như khổ sở gật đầu, “Được rồi, súng và đạn tôi sẽ giao cho cậu trong vòng hai ngày. Cậu chuẩn bị xong vắc-xin phòng bệnh trước, đợi tới ngày mốt, chúng ta sẽ giao dịch ở đây.”

“Được.”

Sau khi Tịch Chu và Kê Hạo rời khỏi, một thanh niên đi tới bên cạnh Ngô Chấn, “Trưởng khu, cứ giao đồ cho bọn họ như vậy à?”

Ngô Chấn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Được voi đòi tiên, cũng phải xem bọn họ có số hưởng không. Ngoài ra, chú ý bên chỗ Lý Kiến Quốc kia nhiều một chút, đừng để tới lúc đó bị bọn họ bắt thóp.”

“Được.”

“Tên khu trưởng Ngô kia có ý định với chúng ta.” Kê Hạo nói kết quả Bạch Diễm dò xét được. Khóe miệng Tịch Chu hơi cong, “Trong dự liệu, chẳng qua làm ăn là làm ăn, đã nói cho bọn họ ba ống thì ba ống, có thêm một thế lực để chúng ta phổ biến vắc-xin phòng bệnh thì cầu còn không được. Chỉ là có mỗi mình ông ta thì hơi ít, một thế lực khác cũng nên tìm tới cửa rồi.”

Khi Tịch Chu vừa đến khu an toàn cũng đã điều tra rõ ràng, ở đây có tổng cộng hai thế lực địa vị ngang nhau. Một là trưởng khu Ngô Chấn, một người khác là phó trưởng khu Lý Kiến Quốc. Lúc đang xây dựng khu an toàn, hai thế lực này chẳng phân biệt được cao thấp, cuối cùng chỉ có thể phối hợp để một người thành trưởng khu, người khác thì làm phó trưởng khu. Tuy là vậy nhưng tranh đấu giữa hai thế lực bọn họ vẫn không dừng lại, phó trưởng khu Lý Kiến Quốc vẫn luôn tìm cơ hội để đẩy Ngô Chấn xuống đài.

Trong đội ngũ của bọn họ có cơ sở ngầm của phe Ngô Chấn thì đương nhiên cũng có người của bên Lý Kiến Quốc. Hôm qua có năm người rời khỏi đội ngũ bọn họ là để báo tin cho hai người đó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tịch Chu, tối hôm đó, bọn họ đã được một người đàn ông trung niên đội mũ đến thăm.

“Ngài là?” Tịch Chu nghi ngờ hỏi.

Người đàn ông trung niên tháo nón xuống, hữu hảo vươn tay về phía Tịch Chu, “tôi là Lý Kiến Quốc, phó trưởng khu của khu an toàn thành phố B.”

Trong bụng Tịch Chu đã sớm có suy đoán, nhưng lại không hiện lên mặt, hơi có chút thụ sủng nhược kinh* bắt tay hắn, “Mời vào trong, không biết ngài tới đây làm gì?” (*được ưu ái mà vừa mừng vừa sợ)

Lý Kiến Quốc để hai người dị năng đi theo canh giữ trước cửa, mình và Tịch Chu thì vào phòng. Khi nhìn thấy Kê Hạo bên trong thì không khỏi ngạc nhiên, vẫn là Tịch Chu xấu hổ giới thiệu với Lý Kiến Quốc, “Đây là một đội trưởng khác của chiến đội chúng tôi, Kê Hạo.”

“Cũng là người đàn ông của em ấy.” Kê Hạo tiếp lời.

Tịch Chu nhịn cười, “Ừm, cũng là người đàn ông của tôi.”

Lý Kiến Quốc có chút không kịp phản ứng, thật ra hắn đã nghe nói quan hệ hai người này không bình thường, cũng đã có một vài suy đoán, nhưng không ngờ rằng hai người kia lại còn quang minh chính đại thừa nhận. Mặc dù có chút sững sờ, Lý Kiến Quốc vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, “Hai vị rất xứng đôi.”

Kê Hạo hài lòng, “Mời ngồi.”

“Hai vị cũng là người thông minh, tôi sẽ không vòng vo nữa, lần này tôi tới đây là vì chuyện vắc-xin phòng bệnh.” Lý Kiến Quốc nói, “Chắc hẳn hai vị cũng biết vắc-xin phòng bệnh quan trọng với toàn bộ nhân loại chúng ta thế nào, tôi hi vọng hai vị có thể đưa vắc-xin phòng bệnh ra để chúng tôi nghiên cứu. Một khi có kết quả, chúng tôi sẽ nhanh chóng phổ biến đến các nơi.”

Tịch Chu cười, “Phó trưởng khu Lý, ngài làm vậy là muốn không công mà hưởng sao? Tôi biết tin tức ngài nhanh nhạy, hẳn là cũng biết chúng tôi đã giao vắc-xin phòng bệnh cho trưởng khu Ngô, hơn nữa ông ấy cũng đã đồng ý cho chúng tôi hai trăm khẩu súng lục và năm mươi ngàn viên đạn. Tin rằng trưởng khu Ngô sẽ vì đại nghĩa quốc gia mà phổ biến vắc-xin phòng bệnh thật tốt.”

Vẻ mặt Lý Kiến Quốc không thay đổi, cũng không để ý những câu phía sau của Tịch Chu, chỉ nói, “Tôi nghe nói mọi người còn hai ống vắc-xin phòng bệnh.”

“Đó là để tôi và Kê Hạo dùng để bảo mệnh.” Tịch Chu mỉm cười.

“Một ống vắc-xin phòng bệnh, một trăm khẩu súng.” Lý Kiến Quốc trực tiếp nói lợi thế ra.

“Tôi biết nếu không giao dịch thì khẳng định ngài sẽ không chịu từ bỏ, tôi có thể giao vắc-xin phòng bệnh cho ngài, chẳng qua không cần súng lục.” Tịch Chu trầm giọng nói, “Năm khẩu súng máy, mười ngàn viên đạn.”

Lý Kiến Quốc nhíu mày, “Súng máy trong tay tôi không nhiều lắm, chỉ có thể cho cậu tối đa ba khẩu.”

“Ba khẩu cũng được, chỉ là phải thêm mười ngàn viên đạn.”

“Được.” Lý Kiến Quốc đồng ý, “Khi nào giao dịch?”

Tịch Chu cong môi khẽ mỉm cười, “Ngày mốt là thời gian giao dịch của tôi là trưởng khu Ngô, thời gian giao dịch của chúng ta cũng định vào ngày đó là được rồi. Hy vọng phó trưởng khu Ngô có thể phù hộ giao dịch của chúng ta tiến hành thuận lợi.”

Lý Kiến Quốc sửng sốt, lập tức hiểu rõ Tịch Chu thừa biết Ngô Chấn không có ý tốt với bọn họ. Rõ ràng người này muốn được mình bảo vệ, ý tứ trong lời nói cho thấy nếu bọn họ có sai lầm gì, vắc-xin phòng bệnh này hắn đừng hòng lấy nữa.

Lý Kiến Quốc biết mình bị người khác tính kế, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa theo lời bọn họ mà làm, ai bảo quả thật hắn vô cùng khát cầu vắc-xin phòng bệnh này.

Ngày kế, Tịch Chu liền lôi kéo Kê Hạo đến chỗ cha mẹ Tịch.  Lúc trước mẹ Tịch đã chấp nhận quan hệ của bọn họ, vốn đã nói hôm sau sẽ dẫn Kê Hạo đến nhà dùng cơm, ai ngờ trùng hợp đụng phải hai thế lực theo chân bọn họ đòi vắc-xin phòng bệnh. Thật vất vả mới xử lý chuyện đó xong, đương nhiên Tịch Chu phải kéo Kê Hạo về nhà.

“Cha, mẹ!” Vừa gặp mặt, Kê Hạo liền quả quyết kêu.

Mẹ Tịch không nhịn được giật giật khóe miệng, “Cậu đúng là không khách sáo chút nào.”

Kê Hạo trầm mặc một lúc, có chút chần chừ nói, “… bác gái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.