Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 105: Thế giới hiện thực (26)



Lúc Từ Nguyên bị Tịch Chu trói chặt còn ôm một chút tâm lý may mắn, hắn cho là mình có thể đáp ứng trước, sau đó chỉ cần chờ thi triều vừa lui xuống, trở lại khu an toàn thì chưa biết được rốt cuộc kẻ nào mới bị nhốt lại đâu. Hiện tại hắn nhìn bạch hổ như con mèo lớn trước mắt, tâm tư phản kháng gì đó đều biến mất sạch sẽ. Thần thú không phải là thứ mà sức người có thể chống lại, chỉ cần có nó, còn có chỗ nào mà bọn họ không đi được nữa? Còn ai có thể chèn ép bọn họ?

Ánh mắt Từ Nguyên chuyển liên tục, cuối cùng vẫn quyết định đầu tiên cứ ngona ngoan nghe lời bọn Tịch Chu sau đó nhìn tình huống rồi tính tiếp.

Tuy Bạch Diễm bị mọi người chú ý nhưng không đặt bọn họ vào mắt chút nào, nên ngủ thì ngủ nên ăn thì ăn. Bước chân thản nhiên quẫy đạp trong xe, đạp lên đầu Đỗ Việt, nhảy lên vai Mục Kiệt nghỉ ngơi một chút.

Đoàn người yên tĩnh quỷ dị, xe lái đến thôn Tân Diệp bị tang thi vây công.

Lúc trước khoảng chừng một nửa số tang thi đã bị bọn Tịch Chu dẫn ra, nhưng lúc này từ trên mui xe nhìn tới, ngoại trừ tang thi khắp nơi nhìn không thấy điểm cuối, cái gì cũng không tháy được, trong không khí truyền tới hơi thở hôi thối cực kỳ khiến người ta buồn nôn.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Tịch Chu cấm súng trong tay lên đạn, hạ kính xe xuống, thuận tay bắn một phát vào bầy tang thi. Chỉ thấy mi tâm của một con tang thi xuất hiện lỗ máu, oanh một cái ngã ra đất.

“Ngớ ra làm gì?” Kê Hạo lôi Bạch Diễm từ trong lòng Mục Kiệt ra, cau mày nói, “Còn đợi Bạch Diễm tới mở đường cho mấy người à?”

Lời của Kê Hạo vừa dứt, người trong xe lập tức phản ứng lại, mỗi người cầm chắc vũ khí trong tay mi, nổ súng với tnag thi phía ngoài. Măt Mục Kiệt đỏ lên, động tác trên tay mặc dù không ngừng lại nhưng nội tâm lại vô cùng xấu hổ, quả thật lúc nãy hắn muốn để Bạch Diễm xông lên trước, giải quyết hết tất cả tang thi.

“Tuy Bạch Diễm lợi hại, nhưng đó là thực lực của nó, không liên quan gì đến mọi người. Hiện tại mọi người có thể dựa dẫm nó, nhưng cũng sẽ có lúc bị rơi lại, đến khi đó thì làm sao, còn đứng tại chỗ đợi nó đến cứu hả?” Tịch Chu không quay đầu lại, thản nhiên nói.

“Tôi sai rồi.” Sắc mặt Mục Kiệt đỏ đến mức như có thể nướng chín trứng gà, hổ thẹn khong dám nhìn Bạch Diễm, chỉ hít sâu vài hơi, dồn lực đối phó tang thi bên ngoài.

“Dị năng của anh ngoại trừ có tác dụng với người dị năng còn rất khắc chế tang thi cao cấp.” Trong lúc nạp đạn Tịch Chu nhìn thoáng qua Từ Nguyên, “Dưới gầm xe có một con tang thi hệ thổ cấp ba, anh có thể thử ăn mòn dị năng của nó.”

Lúc này, trên mặt Từ Nguyên đã không xuất hiện bất cứ thần sắc kinh ngạc nào nữa. Hắn không hỏi vì sao Tịch Chu lại biết cách sử dụng dị năng hệ ăn mòn, chỉ bình tĩnh lại, dựa theo chỉ dẫn của cậu, sử dụng dị năng về phía gầm xe.

Quả nhiên, sau khi Từ Nguyên thăm dò một phén, dị năng phát ra còn hồi báo trở lại. Dưới gầm xe có một sinh vật đang chống lại dao động dị năng của hắn. Ánh mắt Từ Nguyên thoáng động, lập tức gia tăng dị năng sử dụng, chẳng qua chỉ mấy hơi thở, năng lượng vốn đang chống lại mình bỗng nhiên tán loạn. Vào lúc đó, dưới gầm xe đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai không nghe rõ từ trong lòng đất, khàn đặc khó nghe.

“Phía sau xe có một con tang thi bị kẹt trong đất.” Đỗ Việt thoáng nhìn về sau, khẽ cười nói, “Nó đang cố gắng rút người ra, nhưng dường như không có tác dụng.”

Vài người dị năng phụ trách mở đường đã gần như cạn kiệt sức mạnh, gắng gượng từ trần xe lui xuống, sau đó một khẩu súng máy được khiêng lên, theo tiếng “tạch tạch tạch”, tang thi rậm rạp chằng chịt nằm dài một mảnh.

Đám tang thi vây quanh thôn Tân Diệp phải lên đến hàng vạn, chỉ là tốc độ bọn Tịch Chu đột phá rất nhanh, nhanh chóng lái xe giết chóc mở ra một đường máu, tang thi còn sót lại không xông tới trước cũng đã vọt vào thôn Tân Diệp.

“Chúng ta vất vả lắm mới từ thành phố S trốn tới đây, lẽ nào phải chết ở chỗ nào sao?” Một thanh niên dáng vẻ tràn đầy tuyệt vọng dựa lên tường, “Tôi còn rất trẻ, tôi vẫn chưa sống đủ, tôi không muốn chết…”

“Đừng gào nữa! Léo nha léo nhéo mãi không thấy phiền hả!” Dư Thừa xì người nọ một cái, trên mặt đều là chán ghét, “Rảnh rỗi thì không bằng nghĩ cách làm thế nào để sống lâu chút đi!”

“Thi triều đã bao vây toàn bộ thôn Tân Diệp, chẳng lẽ chúng ta còn có hy vọng sống sót hay sao?” Hai mắt người nọ trống rỗng vô thần, cả người đều là tử khí chết lặng, “Cho dù sớm hay muộn cũng sẽ bị tang thi giết chết, mọi người chúng ta cũng chạy không thoát.”

“Diệp Cường! Có thể đừng nói nữa không!” Đỗ Tử Hiên nhíu mày hô, “Chúng ta đã từ thành phố S đến đây, đường xá xa xôi như vậy chúng ta vẫn có thể chịu đựng được, bây giờ thôn Tân Diệp chỉ cách khu an toàn thành phố B hai giờ lộ trình mà thôi, sao chúng ta không thể gắng gượng tiếp? Cho dù cậu muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.”

“Đúng, chẳng qua chỉ hai giờ lộ trình mà thôi. Hơn nữa chúng ta đã phát tín hiệu cầu cứu, hẳn rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta ra ngoài.” Người này càng nói càng lớn tiếng, không biết là nói cho người khác nghe hay là tự thuyết phục bản thân.

Bọn họ đã bị bao vây ở chỗ này hơn một tuần lễ rồi, lương thực thu thập trước đó cũng đã ăn xong vào hai ngày trước, hiện tại mỗi người đều đói đến cùng cực. Ngoại trừ đám người Dư Thừa, còn có thôn dân của thôn Tân Diệp, dưới tình huống không có thức ăn nước uống, lại nghe thấy tiếng tang thi gào thét bên ngoài, tinh thần của rất nhiều người đều sụp đổ.

Có một cụ già lớn tuổi trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, máu thịt be bét, là vào hôm qua, sa ngày bọn họ cạn kiệt lương thực.

Đỗ Tử Hiên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, trong lòng không ngừng dấy lên cảm xúc tiêu cực. Mấy ngày nay tinh thần của hắn đã căng thẳng đến cực hạn, rơi vào trạng thái mệt đến vô tận lại cực kỳ phấn khởi, tâm trạng tiêu cực của mấy người xung quanh không ngừng ảnh hưởng đến hắn, nếu không phải tố chất tâm lý của hắn mạnh mẽ, chỉ sợ đám người bọn họ đến giờ không một ai còn sống.

Hai ngày trước hắn còn có thể ôn tồn nhẹ nhàng làm công tác tư tưởng cho bọn họ, đến giờ hắn thật sự có chút không nhịn được. Nếu hôm nay đội cứu viện lại không tới, chỉ sợ tất cả bọn họ đều phải chôn thân nơi đây. Không phải chết trong tay tang thi, mà là không chịu nổi áp lực tự sát.

“Anh Đỗ, hình như bên ngoài có tiếng gì đó?” Một cô bé đầu đầy bụi đất có chút chần chư nói, cả khuôn mặt là thận trọng và kinh hỉ.

Đỗ Tử Hiên dừng suy nghĩ, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, quả nhiên nghe thấy một tràng súng kịch liệt vang lên. Đỗ Tử Hiên vui mừng quá đỗi, hai ba cái bò lên mái nhà, thận trọng tra xét tình cảnh bên ngoài. Nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên loáng thoáng nhìn thấy một đoàn xe đang chạy về hướng bọn họ.

“Đội cứu viện tới cứu chúng ta rồi! Chúng ta được cứu rồi!” Đỗ Tử Hiên bình thường hờ hửng, lúc này không nhịn được nữa thất thố quát to.

Dư Thừa như trút được gánh nặng thở ra một hơi, khóe miệng yếu ớt cong lên, “Chúng ta vẫn có thể sống, thật tốt.”

Nơi bọn họ đang ở là một xưởng sắt thép, lúc xây dựng tường che được làm rất cao, các biện pháp phòng ngự cực kỳ đầy đủ. Lúc thi triều tràn vào thôn Tân Diệp, tất cả người sống sót trong thôn đều vọt vào trong nhà xưởng này, mặc dù bọn Đỗ Tử Hiên là người ngoài nhưng vì hắn là người dị năng nên đương nhiên được thôn dân chào đón.

Sau khi nghe thấy lời Đỗ Tử Hiên nói, thôn dân thôn Tân Diệp đều cực kỳ kinh hỉ, tranh giành leo lên nóc nhà, muốn liếc mắt nhìn người đến đây cứu bọn họ.

“Cứu mạng!” Một thôn dân gân giọng hô lớn, “Chúng tôi ở đây!”

Có người này bắt đầu, mấy thôn dân còn lại cũng cùng nhau kêu lên, vì không để hy vọng sống sót cuối cùng của bọn họ cứ thế trôi qua, tất cả mọi người đều dùng hết sức lực toàn thân. Cuối cùng, trong tiếng kêu la, đoàn xe phía trước đã phát hiện bọn họ, vừa dọn dẹp tang thi xung quanh, vừa lái xe tải đi tới.

Sau khi cửa xưởng sắt thép mở ra, tất cả mọi người trong thôn Tân Diệp đều không kìm chế được bật khóc, từ tuyệt vọng đến tìm được đường sống trong chỗ chết, ai ai cũng cảm thấy thì ra sinh mệnh mong manh và đẹp đẽ đến vậy.

Đỗ Tử Hiên là người dị năng duy nhất trong số những người này, đương nhiên dẫn đầu, lúc này hắn cũng đi đến trước xe tải đầu tiên, đợi đến khi có người từ trên xe bước xuống, đưa tay ra nói, “Cảm ơn ân cứu mạng của mọi người.”

Kê Hạo chỉ lãnh đạm đáp lại, sau đó liền đưa mắt nhìn vào trong xe.

Đỗ Tử Hiên có chút hiếu kỳ, chờ người bên trong đi ra, đến khi nhìn thấy rõ sắc mặt lập tức thay đổi, ngạc nhiên kêu, “Tịch Chu?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.