Vừa rạng sáng ngày hôm sau, bóng dáng của Tề Hồn đã không thấy đâu nữa.
“Hì, hệ thống à, mi nói xem tiểu tử này không phải là buồn chán lén chạy xuống núi chơi rồi chứ?” Tịch Chu vừa đứng trung bình tấn vừa nhàm chán nói với hệ thống, “Lúc bình thường hận không thể ngày nào cũng dùng để luyện công, bây giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi à?”
Hệ thống không để ý đến cậu.
Tịch Chu bĩu môi, đã cực kỳ quen thuộc với tình trạng này của hệ thống. Trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không quanh năm hệ thống đều ở trạng thái offline.
Không biết Tề Hồn đã chạy đi đâu, ngay cả Cư Hạo Không cũng không ở đây, cả ngày Tịch Chu đều ở trong sân một mình, khỏi phải nói là buồn chán bao nhiêu.
Cho đến khuya Tề Hồn vẫn chưa trở về, Tịch Chu cũng không còn tâm tư đùa giỡn, tiểu tử kia không phải là thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ!?
Tịch Chu có chút lo lắng, nhưng vẫn không biết phải đến chỗ nào tìm, chỉ có thể chạy hết một vòng sơn môn, để ý chỗ sơn đạo. Nhưng Tịch Chu đông lạnh bên ngoài một canh giờ vẫn không phát hiện một bóng người nào, sau khi suy nghĩ một chút, Tịch Chu lại đi đến phía sau núi.
“Tề Hồn! Sư đệ! Đệ có ở đây không vậy, nếu có thì kêu một tiếng đi!” Tịch Chu gằn giọng kêu.
Bên trong sơn cốc trống trải vọng lại thanh âm của y.
“Kỳ lạ, tiểu tử này có thể chạy đi đâu được?” Tịch Chu cau mày nói.
Cẩn thận chậm rãi đi đến chỗ vách núi, nghiêng người nhìn xuống. Vách núi vốn rất sâu, hơn nữa bây giờ sắc trời đã tối, căn bản không nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Ở chỗ đó bị gió lạnh lùa khoảng nửa canh giờ, Tịch Chu cũng bắt đầu run rẩy.
“Quên đi, hay là trở về ngủ, chờ trời sáng nếu như hắn vẫn chưa về thì tới tìm lần nữa xem” Tịch Chu thật sự có chút bóng ma trong lòng đối với vách núi mà bản thân đã từng ngã xuống này.
Trở về phòng, chui vào ổ chăn ấm áp, Tịch Chu lập tức thoải mái thở dài một hơi.
Nhắm mắt lại một lúc lâu, Tịch Chu vẫn không thể nào ngủ được, cuối cùng cũng tìm hệ thống bắt đầu nói linh tinh, “Hệ thống ơi, mi có thể kiểm tra tình trạng của Tề Hồn được không, bây giờ hắn sao rồi? Có gặp nguy hiểm không?”
Hệ thống vẫn duy trì trạng thái im lặng.
“Không phải chứ ta nói này hệ thống, dáng vẻ này của mi không đúng mi biết không? Thân là hệ thống tốt của thời đại mới, mi nhất định phải giác ngộ giúp người làm niềm vui, mặc dù hài tử Tề Hồn kia không đáng yêu như khi còn bé, nhưng cũng là một thiếu niên chính trực thật thà, sao mi đành lòng để hắn một mình ở chỗ nguy hiểm được?”
“Không nhắc đến Tề Hồn, chỉ nói ta thôi, hai ta đã ở chung bao nhiêu năm, dù sao cũng coi như có giao tình mà. Ta đã nói chuyện với mi đến thế rồi, mi còn lạnh nhạt với ta, trong lòng mi không cảm thấy cắn rứt sao?”
“Thân là hệ thống không thể quá thờ ơ, bộ dạng như vậy không có lợi cho phát triển.”
“Haiz ta đã nói với mi –“
Hệ thống: “… Bây giờ hắn vẫn chưa chết.”
Tịch Chu nhận được câu trả lời thuyết phục lập tức hài lòng, uống một ngụm nước thấm giọng một cái, thoải mái nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh.
Tịch Chu vừa đứng trung bình tấn, vừa suy nghĩ xem phải đi đâu tìm tiểu sư đệ của y.
“Hệ thống à, trải qua hội đàm hữu nghị ngày hôm qua của chúng ta, ta chợt nhận ra mi là một hệ thống cực kỳ tốt bụng. Nếu như bọn mi có chấm điểm chức năng nói chuyện, nhất định ta sẽ cho mi năm sao, ngoài ra còn tăng thêm năm bình luận chi tiết trên một trăm từ.”
“Ta đã nói với mi rồi, chi dựa vào lòng tốt đó của mi, tuyệt đối có thể dẫn đầu trên đánh giá hệ thống ưu tú của bọn mi đó!”
Hệ thống: “… Câm miệng.”
“Không phải ôi, ta nói này hệ thống yêu dấu à, dáng vẻ này của mi thì không có cách nào tán gẫu vui vẻ được” Tịch Chu không đồng ý nói, “Đối xử với lão bằng hữu nhiều năm là ta đây như vậy, mi nhẫn tâm ư? Mi có biết hai chữ này của mi khiến người ta tổn thương thế nào không.”
“Khiến cho trái tim bé nhỏ của ta lạnh a lạnh a” Giọng nói Tịch Chu thê lương.
Hệ thống: “…”
“Mi có biết cái gì gọi là cải thìa trong mùa đông không?”
“Cải thìa trong mùa đông này bắt nguồn từ một câu trong kịch nói Bạch Mao Nữ, chủ yếu dùng để hình dung người không được thương yêu, cực kỳ thê thảm.”
“Haiz hệ thống à, mi xem Bạch Mao Nữ chưa, ta cảm thấy lời ca trong đó vô cùng phù hợp với tâm trạng ta bây giờ, nếu không thì ta hát cho ngươi nghe một đoạn nha?”
Hệ thống đờ đẫn: “… Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tịch Chu cười rộ lên để lộ hàm răng, “Nói lời này có thể sẽ xa lạ, ta nói chuyện phiếm với mi sao có thể vì hỏi chút chuyện a.”
Giọng nói hệ thống khô khan: “Nếu cậu nói thêm một chữ không liên quan nữa, tôi lập tức ngắt điện tắt máy.”
Tịch Chu lập tức nghiêm mặt, “Tiểu sư đệ kia của ta cuối cùng là ở đâu? Hài tử nuôi nhiều năm như vậy, suốt một ngày không nhìn thấy nghĩ đến là hơi hoảng sợ.”
“…” Hệ thống như đang ngẫm nghĩ có nên nói cho y biết hay không.
“Gió bắc kia thổi ~~~ hoa tuyết kia bay ~~~~” Tịch Chu hát như si như túy*, đứng trung bình tấn cũng không thể ngăn dáng vẻ diêm dúa lòe loẹt của y. (*diễn tả thất thường, rối loạn, mất trật tự)
Lần này hệ thống trả lời cực kỳ thẳng thắn, bên trong giọng máy móc điện tử vậy mà lại khiến Tịch Chu nghe được một chút mùi vị cắn răng nghiến lợi.
“Phía sau núi, đang trở về.”
“Vậy thì đúng rồi đó” Tịch Chu tán thưởng nói, “Giao lưu hữu nghị hài hòa phải trả lời có hỏi có đáp, như vậy mới có ích cho sự phát triển bền vững của tình hữu nghị giữa chúng ta.”
Tịch Chu chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc ngắt điện xuất hiện trong đầu mình.
“Khụ khụ… Hệ thống?”
“Haiz, hệ thống ta thật sự không nói nữa, mi ra đi.”
“Hệ thống mi đừng để ta lại một mình mà, mình ta chờ ở đây không có cảm giác an toàn.”
“Ta đảm bảo không nói nhảm nữa, nếu như là nói thêm một chữ nữa ngươi liền trừ tiền thưởng của ta có được không?”
“…” Trong đầu một mảnh yên lặng.
Tịch Chu xấu hổ sờ mũi một cái, xong rồi, lần này chọc hơi quá đáng.
Nhấc hai cái đùi đang đứng trung bình tấn lên, cảm giác tê tái giống như trong tế bào sắp nổ tung, không phải thoải mái bình thường. Tịch Chu thoải mái đến suýt chút nữa ngũ quan đều dồn lại thành một nhúm, cuối cùng âu yếm vỗ nhè nhẹ hai bắp thịt của mình một chút, xoa bóp một phen, lúc này mới thử cẩn thận bước một chân về trước một bước.
Chân vừa chạm đất, Tịch Chu liền gào một tiếng kêu lên, thanh âm kia uyển chuyển du dương vang vọng, âm cuối vẫn không tản đi. Cộng thêm tiếng vang từ căn phòng trống lại giống như tiếng hát của mười tám người đồng lòng cùng diễn.
Lúc trước khi Cư Hạo Không và Tề Hồn ở đây, Tịch Chu ngại xấu hổ nên vẫn cắn răng không kêu lên khiến mất thể diện. Bây giờ trong sân chỉ còn lại một mình y, cuối cùng Tịch Chu cũng có thể mặc kệ nội tâm phóng túng như tiểu lãng ngưu* lao nhanh, gào khóc kêu thống khoái rồi. (*con trâu nhỏ tung tăng)
Cảm giác sảng khoái, giống như văn chương trôi chảy sau khi nghẹn bốn tiếng.
Chỉ một chữ, sướng!
Tịch Chu đi lại xung quanh một lát, xem như là để cho cơ đùi căng thẳng của bản thân hoạt động thoải mái một chút.
Vừa đi vừa kêu gào.
Sau khi gào đến thang âm thứ hai, vẻ mặt tiêu hồn chuẩn bị hướng lên trên gào thêm một gam âm nữa, đối mặt với khuôn mặt mang vẻ phức tạp của Cư Hạo Không.