Một ngày, một người tiều phu đi lên núi, có gặp một con thỏ nhỏ đứng ngốc ở dưới một tán cây hòe, anh ta liền đưa cho con thỏ một cây rau cải. Ngày hôm sau rồi ngày hôm sau nữa, con thỏ đều đúng giờ quay lại, ở dưới gốc cây hòe, chờ tiều phu để xin ăn. Người tiều phu riết cũng thành quen, ôm con thỏ trắng vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm của nó mà nói:
“Ta thích ngươi lắm, sau này ta muốn ở bên cạnh ngươi, dù thế nào cũng muốn đối tốt với ngươi!”
Con thỏ suy nghĩ một chút rồi e dè hỏi lại.
“Thế nhưng nếu ta không còn là thỏ thì sao?”
Người tiều phu chỉ mỉm cười. Hôm sau, khi tiều phu quay lại, thấy ở dưới gốc cây hòe là một con sói xám, liền hoảng sợ mà bỏ chạy. Thì ra huynh vẫn không thể chịu được, có một loại thỏ, khi lớn lên sẽ trở thành sói…
Hoặc là ngay từ đầu ta vốn dĩ là sói rồi, trở thành thỏ chỉ để gặp được huynh.
Ta sợ không gặp được huynh lại sợ phải gặp huynh. Ta cũng sợ huynh không nhận ra ta, vừa sợ huynh không chấp nhận ta.
Tiểu vương gia Hách Mi hứng thú cời tàn lửa ở trong đám củi cháy đến sắp tàn, càng chơi lại càng nghiện. Bạch Cẩm Y ngồi một bên, nhìn cảnh này mà phiền chán không chịu được.
“Vừa rồi còn ngủ rất say cơ mà, sao bây giờ lại dậy rồi?”
Tiểu vương gia bĩu môi.
“Đệ còn chưa hỏi vừa rồi tại sao có đánh nhau lại không gọi đệ dậy, chán muốn chết. Đệ phải thức xem chút nữa mấy người kia còn quay lại không.”
Bạch Cẩm Y cưng chiều mà véo đôi má bầu bĩnh đầy tàn nhang của Hách Mi, giở giọng oán trách.
“Ta lạy đệ, vừa rồi đao bay sát bên mặt đệ mà đệ còn không dạy nổi, người trần mắt thịt như ta làm sao gọi đệ đây!”
“Đệ mặc kệ!” Hách Mi cười khanh khách, thoát khỏi ma trảo của Cẩm Y, lại quay sang chớp chớp mắt với Na Dương tiểu thư trước giờ vẫn yên lặng.
” Tỷ tỷ xinh đẹp, người ta đồn tỷ việc gì cũng biết, vậy tỷ có biết những người này là nhắm vào ai không?”
Na Dương cáu cẳn đáp.
“Không biết!”
“Có ý gì vậy?”
“Ta nói không biết, cô nghe không hiểu à?”
Mắt thấy Bạch Cẩm Y và Hoa Nhược Song lại chuẩn bị gây nhau, tiểu đệ Hách Mi cười hì hì can.
“Đệ không hỏi nữa là được, đệ sẽ ngoan ngoãn đi ngủ luôn!”
Hoa Nhược Song bực mình đá tung đống lửa rồi bỏ ra ngoài. Tịnh Yên muội muội bị bộ dáng này dọa cho sợ, khẽ run rẩy ngồi im thin thít một góc. Bạch Cẩm Y gọi với theo.
“Cô đi đâu vậy? Cô tại sao mà bực mình cơ chứ?”
Hoa Nhược Song không trả lời, cũng không quay đầu lại. Hách Mi tiểu đệ e dè hỏi.
“Không phải đệ làm tỷ ấy giận chứ?”
“Không đâu, không đâu, là tự cô ta phát điên thôi!”
Nàng quay sang Tịnh Yên tiểu muội vẫn ngồi im thin thít kia.
“Cô cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai rời khỏi đây, đi cùng chúng ta rất nguy hiểm!”
“Ta…ta…”
Không đợi Tịnh Yên trả lời, nàng cũng ngáp một tiếng thật lớn, ngả lưng xuống ngủ. Hách Mi tiểu vương gia cũng nhanh chóng ngáy o o.
Ngay bên ngoài, Mộ Nhược Ngôn lãnh nhiệm vụ trực, cười hì hì với bóng đen trên nóc nhà.
“Hoàng Phủ, đêm lạnh quá, huynh cùng ta uống rượu chứ?”
Hoàng Phủ không nên tiếng trả lời, nhưng chỉ cần hắn không phản đối hoặc không ném phi tiêu, y đều tự coi như thế là đồng ý. Mộ Nhược Ngôn phi thân mình lên nóc nhà, thật tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ, lại lôi ra một bình rượu nhỏ cùng hai cái chén con, mời rượu. Hắn không nói gì, cả nét mặt cũng không một chút suy chuyển, Mộ Nhược Ngôn tựa hồ cũng đã quen, không nói thêm nữa mà chỉ yên lặng rót rượu. Hôm nay trăng mảnh như lá liễu, đêm khuya quá sức tịch mịch. Giơ chén rượu lên, thể hiện một động tác mời với người đang im lìm kia, Mộ Nhược Ngôn uống cạn, lại khẽ cười, bộ dạng thỏa mãn lắm. Hoàng Phủ nhìn y, lại lắc đầu, cũng mỉm cười mà uống một chén rượu.
Mộ Nhược Ngôn buồn bực mà uống thêm một chén nữa, cảnh đêm chẳng có gì đáng xem, so ra, người bên cạnh còn dễ nhìn hơn. Đã vào đầu mùa thu, không khí có chút lạnh, uống rượu cũng giúp làm ấm người. Ngồi cạnh nhau cũng có thể ấm người.
Tựa hồ, Mộ Nhược Ngôn uống rượu cũng không phải tốt lắm, tầm vài chén đã hơi mơ hồ. Vì vậy, y rất có can đảm mà níu lấy tay hắn, cười hì hì, hỏi.
“Huynh vì sao lại muốn tìm tên đạo tặc Mạc Lăng vậy? Hắn lấy trộm đồ của huynh à?”
Hoàng Phủ nhíu mày, muốn gỡ tay tên tiểu bợm rượu này ra, nhưng lại thôi.
“Không phải!”
“Không phải cái gì? Không phải tìm Mạc Lăng hay không phải hắn trộm đồ của huynh?”
Những lúc này Mộ Nhuộc Ngôn lại trở thành tên nhóc hay lải nhải, Hoàng Phủ Ám Minh bình thường luôn thấy y một mực giả bộ khinh khỉnh, đứng đắn, giờ lại thấy có hơi chút phiền lòng. Hắn không trả lời, mà Mộ Nhược Ngôn lại tự cho rằng mình hiểu được, khẽ ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
“Huynh nói xem, người huynh tìm là người như thế nào?”
“Hắn rất thông minh!”
Không có ngu ngốc như ngươi!
“Thật à? Thật vậy sao!”
Mộ Nhược Ngôn lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, còn khẽ nấc, cuối cùng tiếng nấc nhỏ dần, rồi im hẳn. Y dựa đầu vào vai Hoàng Phủ, vẫn một mực ôm cánh tay hắn, nghiêng đầu ngủ, chỉ còn tiếng thở khe khẽ.
Hoàng Phủ Ám Minh vẫn ngồi yên lặng ngắm trăng.
Thực ra người kia trông như thế nào, hắn cũng không nhớ rõ nữa. Đó là một đứa trẻ thông minh…
Rất lâu về trước từng thu nhận một đồ đệ. Đó là một đứa trẻ thông minh, cũng rất hiểu chuyện, đứa trẻ đó luôn im lặng, lầm lì đi theo mình.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp, lúc đó từng đi qua một ngôi làng bị giặc cướp đốt phá. Đứa trẻ mặt mũi đen nhẻm, tay chân khô gầy, canh bên cạnh hai cái xác cháy đen, nhìn hắn trừng trừng. Lúc đó, Hoàng Phủ Ám Minh cũng chỉ mười bốn tuổi, trời sinh tính cách và tình cảm đều rất đạm nhạt, hơi nghiêng đầu, đối với cảnh trước mặt không có cảm xúc gì, liền muốn rời đi. Đúng lúc đó, đứa nhỏ vụt chạy lên ôm lấy chân hắn la lớn.
“Đợi đã, giúp ta giết hết bọn chúng, ta sẽ theo ngươi!”
Hoàng Phủ Ám Minh nhíu mày, đã đứa nhỏ văng ra xa, đứa nhỏ không kêu một tiếng, lại kiên trì bò lại ôm lấy chân hắn, cứ như thế lặp lại mấy lần, cho đến tận khi Hoàng Phủ không đá đứa nhỏ ra nữa. Hắn lúc đó nói.
“Ngươi không đủ tiền để thuê ta giết người, nhưng ta sẽ dạy ngươi cách giết người!”
Việc đó Hoàng Phủ nghĩ là hắn quên rồi, thậm chí hắn cũng không nghĩ ra là tại sao lại mang đứa nhỏ theo bên mình nữa.
Hắn đưa cho đứa nhỏ một miếng bạch ngọc, chứng nhận cho thân phận người đồ đệ đầu tiên và duy nhất của hắn. Đứa nhỏ không nói gì, cúi đầu cảm ơn rồi bọc miếng ngọc trong một miếng giẻ rách nát, ôm vào trong ngực, hắn bật cười. Một sát thủ mười sáu tuổi, dắt theo một đứa nhỏ tám tuổi, dắt theo tận mười năm. Trong vòng mười năm đó, khác với danh môn chính phái, thứ bọn họ luyện là ma công, duy chỉ luyện võ cũng là một khổ sở, đau đớn đến tê tâm liệt phế. Hoàng Phủ đợi đứa nhỏ bỏ cuộc, thế nhưng trước giờ đứa nhỏ lầm lì đó vẫn kiên trì luyện, chưa hề oán thán một lời. Kì thực hai người bọn họ rất giống nhau.
Hắn không biết người kia đã trả được thù cho ba mẹ mình chưa, dù sao đứa nhóc đó theo mình cũng chỉ là để trả thù. Thật hoài niệm ánh mắt đầy thù hận khi lần đầu tiên y gặp hắn. Lâu dần, khi đứa nhỏ trưởng thành, ánh mắt của y trở lên giống hệt hắn, không chứa đựng bất kì một tia tình cảm nào. Võ công ngày càng cường đại, đã dần muốn ngang ngửa với hắn, y lại càng ngày càng giống như một con búp bê gỗ, lạnh lùng và tàn độc. Ở giang hồ, ngoài Hoàng Phủ Ám Minh ra còn có một nhân vật nữa, nổi danh và đáng sợ không kém, được mệnh danh là Hắc Dạ Thiên Sát. Người này cùng với Hoàng Phủ Ám Minh hành tung đều bí ẩn, ra tay đều tuyệt tình, dứt khoát.
Đối với người đồ đệ duy nhất này, hắn chưa bao giờ hiểu y nghĩ gì cả.
Một lần y đến gặp hắn, nhìn hắn khẽ mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt mười năm quen biết hắn nhìn thấy y cười.
“Sư phụ, ta mệt mỏi rồi, ta muốn rời đi…”
“Đi đâu?”
Hắn muốn đưa tay ra giữ y, lại để y vuột mất. Hóa ra, y trước giờ vẫn không cần đến hắn, chỉ có duy nhất mình hắn là người cần đến y thôi.
“Võ công này ta trả lại người, ơn thu nhận này ta trả lại người. Xin lỗi…”
Kinh mạch bị phá nát, y ôm ngực của mình ngã gục xuống, phun ra máu. Y thà tự tay phế võ công của mình cũng không muốn đi theo hắn nữa.
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, không ngừng được…
Đó là một câu chuyện cũ bi thương. Hơn một năm trôi qua rồi, Hoàng Phủ điên cuồng lật tung cả giang hồ cũng không tìm được người kia. Hắn không còn nhớ đến tình cảm gì nữa, chỉ muốn hỏi vì sao người kia muốn rời đi thôi.
Hoàng Phủ buồn phiền nghĩ, lại đẩy cái đầu đang gác trên tay mình ra, cầm bình rượu của Mộ Nhược Ngôn uống cạn. Nhược Ngôn vẫn không tỉnh, trong cổ họng buông ra một tiếng làu bàu bất mãn.
Thật đúng là, một kẻ ngu ngốc!
________
Tại một nơi khác, khu rừng bên ngoài Sơn Dương trại, ánh trăng không lọt qua nổi tán cây, không khí âm trầm, hai hắc y nhân cầm đại đao, một người dùng kiếm, một người dùng roi ra. Đối diện với họ, Mạc Lăng đổ gục trên mặt đất, y phục nhuộm máu đỏ tươi. Dao Dao đứng chắn đằng trước, tay lăm lăm đoản đao, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nổi lên sát ý.
“Các người muốn đối phó với ai? Với ta hay với Mạc Lăng? Nếu đối phó với ta thì ta sẵn sàng tiếp, còn nếu đối phó với Mạc Lăng thì cũng phải bước qua xác ta đã.”
Năm hắc y nhân không nói gì, khẽ liếc nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cùng xông lên.
Đêm nhuộm đỏ máu người, chỉ nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau. Mạc Lăng chạy trốn cả buổi tối lúc này đã cạn kiệt sức lực rồi, cố gắng mở mắt ra cũng chẳng thể nhìn thấy gì, ý thức cũng không còn thanh tỉnh, không rõ chuyện gì xảy ra nữa.
Bị mùi máu kích thích, nàng chìm vào trong chém giết, như phát cuồng, vết máu bắn lên mặt càng thêm phần ác độc.
“Quả nhiên là Hắc Dạ Thiên Sát!”
Tên thủ lĩnh của đám bịt mặt, bị trúng một chiêu của nàng ôm lấy ngực bị thương, phun ra máu. Nàng cười đến điên cuồng, tàn độc.
“Bản chất của ngươi chính là như vậy,… ngươi chỉ là ma đầu…”
Gã nói mà như âm thanh của loài rắn độc rít qua kẽ răng. Thanh kiếm cắm ngay họng gã ngăn lấy âm thanh cuối, máu bắn ra nhuộm đỏ y phục, nàng thở hổn hển, cả tay cũng phát run.
Đột nhiên, có một bàn tay nắm lấy cổ chân nàng, Mạc Lăng lết ở dưới đất, ngẩng đầu, nói từng tiếng khó nhọc.
“Đủ… đủ rồi… Cô không cần phải… làm như vậy nữa…”
Dao Dao gục xuống, òa khóc nức nở, Mạc Lăng muốn mở mắt ra nhìn, lại không thể nhìn rõ mặt nàng, chìm vào trong hôn mê.