Truyền Kì Đông Vân

Chương 15: Quán sửa xe hắc ám



Nhạc Đông Vân buồn bực nằm lăn lộn trên giường một hồi, lại đứng dậy đi lại khắp nhà. Cuối cùng, hắn không khỏi nhìn chiếc điện thoại di động mới được Hàn Tuyết hướng dẫn cách sử dụng hồi sáng, bấm số của nàng ta:

-Thê tử, ta quá nhàm chán

Hắn dùng giọng mất hết sức lực nói.

-Hì hì, ai bảo phu quân không theo ta đến trường. Hừ đáng đời, làm phu quân mà không bảo vệ người ta gì cả.

-Không phải ta đã cho âm hồn kia đi theo bảo vệ nàng rồi sao?

Hắn khó hiểu:

-Nàng a, học cái đó thì có gì tốt? Theo ta yên ổn làm dâu Nhạc gia được rồi.

-Người ta còn muốn đi học đấy. Lười so đo với phu quân. Còn nữa, đừng nhắc đến âm hồn gì đó, đều dựng tóc gáy lên rồi.

Hàn Tuyết phụng phịu. Nàng mới không tin có âm hồn gì đó đi theo mình đâu. Phu quân nói chuyện quá dọa người. Sau đó nàng cúp máy, để lại tiếng “tút” thật dài cho Nhạc Đông Vân ở đầu dây bên kia.

-Hôm nào ta cho nàng nhìn thấy hắn, xem còn nói như thế nữa không? Mất lòng tin với phu quân đúng không được rồi.

Hắn lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh:

-Không được, Nhạc mỗ đi ra ngoài nhìn một chút. Ngây ngô ở trong này một chỗ quá bức bối.



Chín giờ sáng, thời điểm này các nhà khoa học hình như có bảo là ánh nắng mặt trời tốt cho sức khỏe, bất quá là lí luận suông. Bọn họ cứ thử lúc này chạy ra đường quốc lộ, cảm nhận không khí ba mươi lăm độ là như thế nào, ắt hẳn sẽ rút lại mấy kết luận kia ngay.

Lúc này, một chiếc xe hơi đang chạy băng băng trên đường bỗng nghe một tiếng bụp nhỏ, sau đó “xì” dần và cuối cùng dừng hẳn. Từ trong xe có giọng nữ vang lên:

-Biểu ca, huynh mau xem có chuyện gì.

Giọng nữ vừa dứt lời, một nam nhân vận vest đen nhanh chóng bước ra. Nam nhân này thân cao thước tám, nét mặt anh tuấn tiêu sái, đúng kiểu soái ca để vô số thiếu nữ đổ đốn. Chỉ là lúc này dưới ánh nắng gay gắt, hắn mồ hôi nhễ nhại làm giảm đi phần nào hình tượng. Tên kia đi quanh xe nhìn một chút, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ đối với nữ nhân bên trong nói:

-Tử Yên, không được rồi. Một bánh bị nổ lốp, bánh khác thì thủng săm. Lốp dự phòng trên xe chỉ có một, không đủ.

-Biểu ca chờ một lát

Giọng nữ trong xe khá bình tĩnh, nhắc:

-Huynh thử xem quanh đây có chỗ nào sửa xe không. Nếu không thấy bằng mắt thường có thể dùng bản đồ điện tử nhìn một chút xem.

-À được rồi.

Nam nhân lấy điện thoại ra, sau đó vẻ mặt mừng rỡ:

-Rẽ trái cách đây ba trăm mét có một quán sửa xe. Chúng ta mau đẩy xe đến đó...

Nam nhân nói đến đây, bất giác hơi ngượng ngùng chữa lại:

-À, để ta đẩy là được rồi. Ngoài trời khá nắng.

Sau đó, hắn cố sức đẩy xe hơi một phen, bất đắc dĩ phát hiện không được. Đương nhiên, hắn sẽ không nói điều đó với biểu muội đang ngồi trên xe. Nam nhân nói với nữ nhân “không được” là quá dọa người a. Thời điểm hắn còn đang lúng túng, hai mắt bỗng chốc sáng lên. Cách đấy một đoạn, có một thiếu niên bộ dạng nhàn nhã đi dạo, xem chừng có thể giúp được một hai.

-Vị huynh đệ này, có thể giúp ta một chút không?

Nam nhân kia nhanh chóng chạy đến, đối với thiếu niên nói ra:

--Xe của chúng ta bất ngờ nổ lốp, bây giờ còn cách chỗ sửa xe một đoạn ngắn, hi vọng huynh đệ giúp đỡ.

Thiếu niên nghe nam nhân tùy tiện xưng hô huynh đệ, bất giác cau mày. Hắn Nhạc Đông Vân sao có thể tùy tiện gọi linh tinh. Có điều nhìn người ta dường như cũng không có ý gì, bởi vậy bất giác nhìn theo hướng tay nam nhân kia chỉ.

-Muốn Nhạc mỗ giúp ngươi di chuyển vật kia chứ gì?

-Sao? À, đúng vậy.

Nam nhân kia hơi ngạc nhiên vì cách nói chuyện của Nhạc Đông Vân, nhưng sau đó nhanh chóng đáp lại

-Cái kia, vị huynh đệ này đi lại giúp ta được chứ?

-Được rồi.

Nhạc Đông Vân không hai lời ngay lập tức đáp ứng. Thực sự thì hắn nhàm chán sắp chết rồi, bây giờ có việc làm cũng đỡ. Nói rồi theo nam nhân kia từ từ đi đến gần chiếc xe gặp vấn đề.

-Biểu ca, người này là ai vậy?

Hai người vừa đến gần, nữ nhân trong xe dường như đã quan sát được tình huống.

-Biểu muội, vị huynh đệ này là đến giúp ta đẩy xe a. Chuyện này một người làm cũng hơi khó rồi.

Hắn ngượng ngùng, sau đó quay qua Nhạc Đông Vân thì buồn bực:

-Này, huynh đệ đi đâu đó?

Nhạc Đông Vân đến gần, cũng không như nam nhân kia nghĩ ra cốp xe cùng hắn đẩy, mà mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.

-Ngươi làm gì vậy?

Từ trong xe giọng nữ kinh ngạc vang lên, nàng ta hiển nhiên không ngờ kẻ mà biểu ca mời đến lại hành xử quái dị như vậy.

Nhạc Đông Vân mất vui đối với nam nhân bên ngoài hô:

-Này, mau chui vào đây nhanh một điểm, đừng lề mề nữa.

-Ơ…

Nam nhân bất ngờ trước sự giục giã của Nhạc Đông Vân, theo bản năng bước vào. Sau đó hắn tỉnh lại định mở cửa xe bước ra, chợt phát hiện một tình huống quỷ dị. Chiếc xe tuy là nổ lốp, dường như vẫn đang duy chuyển. Có điều là di chuyển lơ lửng cách mặt đất một đoạn

-Cái này…cái này

Hắn kinh ngạc quay qua Nhạc Đông Vân, giọng lắp bắp không biết nói sao.

-Biểu ca, người ta đang giúp mình, huynh sao vậy?

Nữ nhân ngồi cùng Nhạc Đông Vân ở ghế sau cũng rất kinh ngạc, có điều nàng rất nhanh trấn tĩnh, nhắc nhở biểu ca ở phía trước. Không thể không nói nam nhân kia tuy mang tiếng biểu ca nhưng đối với nữ nhân ngồi đằng sau rất nghe lời, nhanh chóng ngồi yên.

-Hướng nào?

Nhạc Đông Vân không vui hỏi. Mấy người này căn bản quá ngốc, không dẫn đường sao hắn đi?

-À lối này, đi thẳng một tí…

Chiếc xe bằng một cách đầy quỷ dị nhanh chóng di chuyển. Cũng may hiện tại đang trong giờ hành chính, trên đường không có ai khác qua lại.

-Đến nơi rồi.

Đoạn đường cũng khá ngắn, vì vậy mà bọn họ đến nơi cũng nhanh chóng. Nam nhân ngồi ở tay lái bóp còi gọi người trong quán sửa xe.

Một thanh niên đầu trọc nhanh chóng chạy ra, trên mặt cười cười:

- Ông chủ, xe hỏng gì ạ?

- Lốp xe bị hỏng, có thể thay không?

Nam nhân lái xe hỏi.

- Có thể, đương nhiên có thể!

Đầu trọc chuyển thân hướng phía trong gọi một câu:

-Bọn kia, ra làm việc!

Hai thanh niên đầu cua cầm lấy dụng cụ từ bên trong chạy ra, chạy một vòng quanh xe liền bắt tay vào làm việc, rất nhanh tháo ra hai cái lốp xe có vấn đề, sau đó liền lăn chúng vào bên trong cửa hàng.

- Ông chủ, vào trong nghỉ ngơi một chút đi, bên trong có điều hòa, còn có nước đá cung cấp miễn phía nữa.

Đầu trọc chủ động mở cửa xe cho nam nhân lái xe. Mà hắn thì quay đầu lại phía sau nhìn biểu muội, hiển nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của nàng.

- Vào trong đi.

Nhắc đến, biểu muội tên này cũng là đại mỹ nữ. Nàng chủ động mở cửa xuống xe trước. Nhạc Đông Vân cũng tùy tiện đi theo, dù sao hắn đang rảnh rỗi. Ba người cùng lúc theo đầu trọc tiến vào trong nhà, đi vào bên trong một căn phòng y như lời đầu trọc nói có mở điều hòa, phía góc tường còn có một cái tủ lạnh.

- Ông chủ, tiểu thư, ngồi xuống trước đi!

Đầu trọc nhiệt tình chiêu đãi mấy người, còn từ trong tủ lạnh lấy ra ba chai nước khoáng lạnh đưa cho mỗi người, khiến nam nhân âm thầm cảm khái phục vụ ở chỗ này còn không tệ.

- Bao lâu mới thay xong?

Đại mỹ nữ mở miệng hỏi.

- Nhanh nhất nửa giờ.

Đầu trọc trả lời:

- Chẳng qua.....

- Chẳng qua làm sao?

Đại mỹ nữ nhíu lông mày.

- Tiểu thư, còn là phiền hà các người trả trước tiền thay lốp cho chúng ta.

Đầu trọc vẫn là đầy mặt mỉm cười.

Nam nhân bất mãn:

- Này, người ta đều là sửa xong xe mới trả tiền chứ!

- Tiểu thư, cô có điều không biết, vốn dĩ là vậy, ta cũng muốn xe sửa xong mới nhận tiền công, nhưng mấy tên tiểu tử công nhân của ta lại không nghe lời, bọn chúng không nhận tiền trước đều là không nguyện ý đi làm việc, vốn thay lốp chỉ cần nửa giờ là xong nhưng bọn họ có thể kéo dài tới nửa ngày.

Đầu trọc cười hì hì giải thích,

- Ta nghĩ mấy vị khẳng định không muốn đợi lâu như vậy, vì suy nghĩ cho mấy vị nên ta chỉ có thể nhận tiền trước mà thôi.

-Ngươi!

Chút hảo cảm của nam nhân dành cho quán sửa xe phút chốc tiêu tan. Hắn căm tức:

-Có kiểu làm ăn như thế sao?

-Bao nhiêu tiền?

Đại mỹ nữ ngắt lời nam nhân, nhàn nhạt hỏi.

Đầu trọc giơ lên một ngón tay.

- Một trăm ngàn đồng? Vậy không sai.

Nam nhân thỏa mãn:

- Còn tính là tiện nghi.

-Ách, vị đại ca này là một triệu đồng.

Đầu trọc trong lòng thầm mắng, ở đâu lại tới một thằng ngốc này, một trăm ngàn chưa đủ tiền lốp chứ đừng nói là tiền công

- Cái gì? Một triệu?

Nam nhân nhảy dựng lên, tức giận trừng mắt với đầu trọc:

- Ngươi sao không đi ăn cướp đi?

-Đại ca, ăn cướp là phạm pháp, chúng ta không làm việc phạm pháp.

Đầu trọc một mặt ôn hòa, hắn đối với phản ứng của nam nhân cũng không cảm giác được có gì kỳ quái, hắn cũng không phải lần thứ nhất gặp đến tình huống như thế này.

-Tuấn Hùng, huynh không cần nói nữa.

Đại mỹ nữ rốt cuộc mở miệng, cầm ra một xấp tiền mặt, rút ra mười tờ đưa cho đầu trọc:

- Đây là một triệu đồng, phiền hà các ngươi nhanh chút, chúng ta đang vội.

Đầu trọc nhận lấy tiền, lại không có đi ra:

- Tiểu thư, còn thiếu một triệu nữa.

- Các ngươi đừng có thái quá!

Nam nhân kia có vẻ không nhịn được.

- Ông chủ, một cái bánh xe một triệu đồng, hai cái bánh xe đương nhiên là hai triệu, ta mặc dù ít đọc sách nhưng phép tính đơn giản như vậy vẫn là biết tính.

Đầu trọc không nhanh không chậm nói.

- Cầm lấy đi!

Đại mỹ nữ lại rút ra mười tờ tiền nữa đưa đến tay đầu trọc,

- Nếu các ngươi có thể trong mười năm phút làm xong, ta sẽ trả thêm hai triệu cho các ngươi.

- Cảm ơn tiểu thư.

Đầu trọc ngẩn ngơ, mỹ nữ này cũng thật là hào phóng ngoài cả hắn dự liệu, chẳng qua hắn rất nhanh phản ứng lại:

- Xin tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng giúp cô thay xong săm lốp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.