Truyền Kì Đông Vân

Chương 4: Ai tới bắt Nhạc mỗ?



Phi! Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cho chút mặt mũi lại không biết điều. Hiện tại tuyển chọn đi hay không đi, sau đó tự mình lãnh hậu quả.

Tên nam sinh kia hiển nhiên không nghĩ đến Nhạc Đông Vân kiêu ngạo như thế, hung ác nói ra.

“Là uy hiếp Nhạc mỗ sao?”

Nhạc Đông Vân nghĩ thầm. Hắn ngược lại cũng muốn xem những thứ này khi nam phụ nữ Nhị Thế tổ, tại Địa Cầu so với Tiên Vân đại lục có bao nhiêu khác biệt. Bèn không nói hai lời, đoạn đứng dậy. Ý tứ kia không nói cũng biết. Mà tên nam sinh đang đứng chờ vẻ mặt hiện lên nét đắc ý. Bất quá là đẹp trai một ít, nhắc đến Trịnh công tử còn không phải cúi đầu?

Hàn Tuyết sắc mặt lo lắng, bàn tay nhỏ bé đánh bạo nắm lấy gấu áo Nhạc Đông Vân, nhìn hắn hơi lắc lắc đầu. Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan. Cái đạo lí này, dù Hàn gia có tiền một điểm cũng không ngoại lệ. Nếu như là Nhạc Đông Vân xảy ra chút chuyện không may mà nói, nàng sẽ đau lòng. Nhược bằng Trịnh Sảng xảy ra chút vấn đề, e rằng nam nhân trước mắt sẽ gặp rất nhiều phiền toái, không phải sao? Hai trường hợp, Hàn Tuyết đều không muốn thấy qua. Cách xử lý tốt nhất hiện tại, hẳn là trì hoãn sau đó lợi dụng sức ảnh hưởng của phụ thân từ từ giải quyết. Dù sao Cao Đại đợt này đầu tư thêm vào cơ sở vật chất, Hàn gia nhà nàng tài trợ phần lớn kinh phí.

Nhạc Đông Vân nhìn Hàn Tuyết. Nắm lấy gấu áo hắn giật giật, hành động này muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu nha! Cũng tính là cô bé này có tâm đi. Khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao, sau đó liền đi theo tên nam sinh kia lên sân thượng.

-Ngươi hẳn là Nhạc Đông Vân sao?

Trịnh Sảng vừa nhìn thấy Nhạc Đông Vân, liền nổi lên một cỗ chán ghét. Đều nói nữ nhân xinh đẹp so với một nữ nhân xinh đẹp hơn liền sẽ không ưa. Nam nhân đồng dạng cũng vậy a, nhất là Nhạc Đông Vân còn có một loại khí chất để cho Trịnh Sảng cảm thấy bản thân dường như thấp kém hơn rất nhiều, khiến hắn đặc biệt khó chịu.

-Chính thị Nhạc mỗ.

Nhạc Đông Vân nhìn quanh, cũng chẳng có gì đặc sắc. Tên ở giữa có chút tuấn tú, hẳn là cái gọi “Trịnh công tử”, mà xung quanh đích thị một ít a dua nịnh hót nam sinh.

-Phi, Nhạc mụ mụ ngươi. Đứng trước Trịnh công tử còn không biết điều Nhạc Nhạc cái gì, hiện tại mau quỳ xuống!

Một nam sinh bên cạnh nghe Nhạc Đông Vân xưng hô, nhất thời chửi bậy. Tên này cũng không biết hành động của hắn, tốt một chút để nói liền là biết nhìn mặt người, cơ trí mẫn tiệp, mà thẳng thắn ra, chính ngu xuẩn cực điểm. Tất nhiên, tốt với ai cùng ngu xuẩn với ai đều phải xem mặt mà hành động a!

Quả nhiên, nhìn tên tiểu đệ kia nhanh nhạy như thế, Trịnh Sảng thầm gật đầu. Hắn là cần loại này, thay hắn ra oai phủ đầu, lại không làm mất phong phạm bản thân mình. Mà mấy cái nam sinh khác, thầm hô đáng tiếc bỏ lỡ một cái cơ hội nịnh hót Trịnh công tử. Bọn chúng hẳn là cũng không biết bản thân mình có nhiêu may mắn sao?

Nhạc Đông Vân lúc này, nét mặt phủ đầy sương giá. Nhạc gia một nhà tu chân gia tộc, đặt tại Tiên Vân đại lục chính là đỉnh đỉnh đại danh, chúng nhân kính ngưỡng, tên này ti tiện miệng lại dám xúc phạm như thế. Lui lại một bước mà nói, dù Nhạc Đông Vân gia tộc chỉ là một nhà bình thường, bọn này phàm nhân ti tiện có tư cách gì nói đến?

Nhạc Đông Vân từ trước đến nay đối với người thường sẽ không làm ra các loại ức hiếp gì đó, ấy là phong cách của hắn, cũng là đạo của Nhạc gia. Điều đó cũng giải thích vì sao từ lúc hắn đến Địa Cầu, đối Hàn Huy cùng mấy người đã gặp trước đó, dù tư thái hơi cao một chút, bất quá vẫn là bình phàm đối đãi. Chỉ là những người này, hiện tại trong mắt hắn. Phải! Bất quá là phàm nhân ti tiện mà thôi. Tiên nhân một cái cau mày liền quyết định sinh tử. Con sâu cái kiến, chọc giận cường giả đều nhận cái chết như nhau. Nhạc gia chiếm giữ vị trí trọng yếu trong lòng hắn, sao để người tùy tiện lăng nhục?

Một nháy mắt, Nguyệt Tuyền kiếm hiện.

Nam sinh kia còn đang đắc ý bội phục bản thân mình nhanh trí lấy được hảo cảm của Trịnh công tử. Chỉ là, vẻ đắc ý đó vĩnh viễn đọng lại trên gương mặt của hắn, theo thủ cấp rơi xuống sàn. Tại nơi đây sân thượng buổi hoàng hôn, tiên huyết cùng ánh mặt trời đỏ rực hòa cùng nhau, đặc biệt phá lệ chói mắt.

-Á!

Cơ hồ là cùng một lúc với tiếng thét từ phía cầu thang, những nam sinh kia vẻ mặt tràn đầy khủng hoảng. Mà Trịnh Sảng cũng không ngoại lệ sắc mặt trắng bệch, tay bám vào lan can mới đứng vững, miệng liên tục lẩm bẩm một cách ngắt quãng:

-Ngươi...giết người...giết người rồi.

Hắn Trịnh Sảng tuy là loại này Nhị Thế tổ điển hình, khi nam phụ nữ. Bất quá loại sự tình giết người này còn chưa gặp bao giờ, nhất là một người sống sờ sờ trước mặt chớp mắt cái cư nhiên bị chém cụt đầu, máu tươi từ đó phụt lên xối xả.

Nhạc Đông Vân cũng mặc mấy tên kia biểu tình, chậm rãi quay đầu lại nhìn về chủ nhân tiếng thét ban nãy.

Không phải Hàn Tuyết là ai?

Nha đầu này sợ hắn bị khi dễ, âm thầm chạy theo. Chỉ là còn chưa kịp nhìn bao nhiêu, đã thấy một màn máu tanh như vậy. Hiện tại phỏng chừng dọa ngốc đi? Nhưng mà, có liên quan hắn sao? Nhạc Đông Vân hắn bảo hộ nàng ta, cũng không phải là bảo mẫu. Hắn sẽ không chủ động khi dễ thường nhân, bất quá Nhạc gia một danh từ thiêng liêng trong lòng, không ai được động đến. Không thể!

-Ngươi...đừng lại đây!

Trịnh Sảng thấy Nhạc Đông Vân cầm kiếm hơi chút tiến lại mình, ngay lập tức hoảng loạn hét lớn. Hắn hiện tại cỡ nào hối hận bản thân vì sao sẽ gặp tên điên này a. Phải, trong mắt Trịnh Sảng Nhạc Đông Vân chính là một tên điên, một kẻ sát nhân máu lạnh. Mang vũ khí vào trường học, không nói hai lời liền chém đầu. Thật sự là quá khủng bố.

-Nhạc Đông Vân, không được.

Hàn Tuyết dù đang bị dọa ngốc, nghe tiếng thét của Trịnh Sảng vậy mà cố nén nỗi sợ hãi chạy đến chỗ hắn. Nàng giữ lấy tay cầm kiếm của Nhạc Đông Vân, cố tỏ ra trấn tĩnh:

-Huynh giết người...sẽ bị bắt, thậm chí là tử hình.

Nói đến đây, nàng không khỏi rùng mình một chút. Sát nhân, tội ác này nhà nước giống như xử lý rất nghiêm khắc. Tù chung thân phải nói là phúc phận kiếp trước mới có được, mà thông thường là…tử hình.

-Bắt? Tử hình? Ai tới bắt Nhạc mỗ?

Nhạc Đông Vân phảng phất nghe được chuyện gì đó buồn cười, không khỏi dừng lại nhìn Hàn Tuyết lâu hơn? Tiên Vân đại lục cũng có báo ứng loại từ này. Bất quá cái gọi là báo ứng kia chỉ là một cái thuyết pháp của thường nhân mà thôi. Trong mắt người tu chân mà nói, đơn giản là kẻ mạnh sẽ phải phục tùng ý chí của kẻ càng mạnh hơn mà thôi.

-Chính là công an...thậm chí quân đội.

-Ừm?

Nhạc Đông Vân nhìn Hàn Tuyết một bộ lắp bắp, dù sợ hãi vẫn cố gắng giải thích cho hắn, cảm thấy đặc biệt thú vị. Còn nhớ năm đó hắn lần đầu giết người, toàn thân run rẩy. Mà lần sau, lần sau đó nữa, dần dần quen thuộc, cũng không như cô bé này hiện tại.

-Nói tóm lại sẽ bị bắt, huynh hiểu chưa?

Hàn Tuyết dường như cũng cảm nhận được tiếu ý trên gương mặt Nhạc Đông Vân, có chút bực mình. Sợ hãi như cũ vẫn còn trong lòng, chỉ là so với lúc nãy đã không còn bộ dạng bị dọa kia.

-Nhạc mỗ hiểu ý cô! Bây giờ hẳn là tránh qua một bên được rồi chứ?

-Ngươi rốt cuộc có hiểu không vậy?

Trời ạ! Hàn Tuyết một mảng nội tâm gào thét. Người này miệng nói hiểu, mà hành động căn bản để cho nàng cảm thấy như mình còn chưa nói cái gì vậy. Còn Trịnh Sảng nghe đến Nhạc Đông Vân nói như vậy, đã sớm không còn chút dáng vẻ gì nữa, vội quỳ xuống bám lấy chân Hàn Tuyết. Hắn biết hiện tại, chỉ có Hàn Tuyết mới có thể may mắn đem hắn sống sót. Nhược bằng ôm đùi nam nhân trước mắt, liền sợ nói cũng chưa nói đã đầu lìa khỏi cổ.

-Được rồi, mau tránh ra!

Nhạc Đông Vân nhướng mày. Hắn bắt đầu cảm thấy hơi phiền phức.

-Không được, trừ khi huynh đáp ứng ta không giết hắn. Bằng không...giết ta trước.

Hàn Tuyết đánh bạo nói ra lời này, có điều lòng cũng tràn đầy tự tin. Dù sao hắn sẽ không tổn thương mình, không phải sao? Hắn còn là bảo vệ ta đấy!

Chỉ là nàng cũng không biết với Nhạc Đông Vân mà nói, Hàn Tuyết là Hàn Tuyết, cùng đám phàm nhân này không liên quan. Kiếm hắn hạ xuống ai, không ai thay thế được.

Mà...thôi! Hắn khẽ lắc đầu, lần này coi như ngoại lệ đi. Nhìn bộ dáng cô bé này, nếu hắn nhất quyết giết đám rác rưởi kia, e là lưu lại bóng ma trong lòng nàng. Nhạc Đông Vân cũng không phải người cuồng sát. Bất quá tội chết bỏ qua, tội sống khó tha! Kiếm quang lần nữa lóe lên. Mấy tên kia cũng không biết lần này bọn chúng toàn mạng, bất quá chỉ thế mà thôi. Hậu đại bọn hắn...bọn hắn đã không còn có hậu đại nữa rồi!

-Đi thôi.

Nhạc Đông Vân ôm lấy Hàn Tuyết, mà Nguyệt Tuyền kiếm chẳng biết từ lúc nào đã bay xuống dưới chân. Hắn tâm niệm khẽ động, ngự kiếm biến mất trên trời cao, để lại mấy gia hỏa vẫn hồn nhiên có một cảm giác sống sót sau tai nạn mà không biết tương lai mình là cỡ nào bi ai.

-Trịnh thiếu...cái kia

Một tên nam sinh chỉ vào thân thể đã cụt đầu bên cạnh, sắc mặt vẫn chưa hết hoảng sợ.

-Ta...ta gọi cha ta.

Trịnh Sảng cũng lắp bắp đáp lại. Chỉ là hắn ngoại trừ vẻ sợ hãi vẫn còn lại điên cuồng đắc ý. Giết người, tên kia giết người. Nhạc Đông Vân ngươi có biết bao ngu xuẩn a, hiện tại chuẩn bị đền mạng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.