Tuy nói Nhạc Đông Vân bắt cặp được số chín, cũng tính là nằm trong nhóm thi đấu đầu tiên, dù vậy hắn vẫn phải chờ tới gần trưa mới đến lượt.
- Tiếp theo, số chín so tài số năm mươi sáu!
- Đến rồi!
Nhạc Đông Vân lẩm nhẩm, sau đó phi thân lên đài. Cùng lúc, một bóng trắng chợt lóe lên. Nhạc Đông Vân đưa mắt lên nhìn, bỗng thấy đằng trước đã có một mỹ nhân đứng chờ.
Nàng một thân bạch y phiêu dật, huệ chất lan tâm. Này một đôi đạm tảo nga my, diện như quan ngọc, lại hoa chi chiêu triển, cho nên càng hoạt sắc sinh hương.
Nhạc Đông Vân giống như bừng sáng, đây coi như là lần đầu tiên, hắn thấy được nữ nhân như vậy, đầy đủ khí chất tu chân.
Mỹ nữ, thì vô luận đi nơi nào cũng được chúng nhân chào đón. Đặc biệt nàng ta không chỉ Nhất mạo khuynh thành, còn thanh nhã thoát tục như vậy. Quả nhiên, mấy trận tỷ thí khi trước nguyên bản dưới đài còn rất yên ắng, thì nay tiếng xì xào nổi lên không dứt:
- Đó...giống như là Lý Thanh Thanh? Ta sẽ không nhìn lầm chứ?
- Trời ạ...thật là nàng! Là Lý Thanh Thanh của Thiên Huyễn tông.
- Tiểu tử kia...được đối chiến cùng nàng bên trên đài, là bất hạnh hay vạn hạnh đây?
Lời bên dưới bàn tán Nhạc Đông Vân nghe vào hết, lại cũng không để trong lòng. Trọng tài vốn đã hô bắt đầu được một lúc, hắn lại thấy đối diện nàng ta vẫn chưa động thủ, bèn nhàn nhã hỏi lại một câu:
- Cô thì thấy Nhạc mỗ thế nào?
Thế nào là thế nào?
Tất cả mọi người, bao quát cả Lý Thanh Thanh trong đó, bọn họ đầu đều đầy dấu chấm hỏi. Câu hỏi này là nói cảm thụ về hắn thực lực thế nào, hay vẫn là hảo cảm của Lý Thanh Thanh đối hắn thế nào?
- Ngươi...rất đặc biệt!
Lúc này Lý Thanh Thanh đưa ra đánh giá. Xác thực, nam nhân trước mặt rất đặc biệt. Nàng tự hỏi, anh tài thế hệ này của Tu Chân giới, có ai lại để nàng nhìn không ra chút manh mối? Nếu có, hẳn là kẻ này đi!
Đánh giá của Lý Thanh Thanh, dưới đài mọi người đều nghe thấy. Có kẻ nghe vậy thì ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy Nhạc Đông Vân, tuy nhiên thì phần nhiều vẫn là không phục:
- Hừ, ta xem hắn ra vẻ mà thôi. Đợi một lát bị đánh rơi đài thì biết.
- Có khi còn chủ động nhận thua ấy chứ!
- ...
Mặc cho bên dưới ồn ào, Nhạc Đông Vân nhìn Lý Thanh Thanh, hỏi:
- Nhạc mỗ đứng đây, cô tùy tiện động thủ đi.
Lý Thanh Thanh không nói, vẫn nhìn chằm chằm hắn, lòng thầm kêu khổ. Nàng lần này nguyên bản tham gia Long Hoa hội, muốn đại diện tông môn hướng về ba phái còn lại lấy mặt mũi. Không nghĩ ngay trận đầu tiên từ khi tiến vào “lục thập tứ cường” vòng bên ngoài, đã gặp đối thủ khó chơi như thế này...hoặc là nói nàng gần như không thể tìm cách gì để níu lấy một điểm chắc chắn.
Linh cảm, tuy nói chỉ là mịt mờ, nhưng lần này Lý Thanh Thanh dám chắc, cô ta thì tuyệt đối sẽ không đoán sai đấy!
- Sao còn chưa động thủ?
Có người bất mãn nói.
- Là Lý cô nương chờ đối thủ chủ động nhận thua.
Một người chắc nịch nói, xung quanh vài người nghe vậy cũng gật đầu phụ họa. Long Hoa hội tuy nói là sự kiện của toàn Tu chân giới, nhưng vào đến vòng này cơ hồ là sân chơi của Tứ Đại phái. Lại nói, Lý Thanh Thanh không phải lần đầu tham dự loại này tụ hội. Chín năm trước nàng ta còn trẻ tuổi, đã tiến sâu vào vòng bát cường, thứ hạng đệ thất, thì nay chín năm sau bọn họ tự hỏi nàng sẽ còn tiến bao xa chứ?
Rốt cuộc, trên đài Lý Thanh Thanh vẫn ra tay. Tay nói nàng trong lòng không một điểm nắm chắc, nhưng kết quả là dựa trên sự thực quyết định, cô ta phải ra tay mới biết được mất thế nào.
Lý Thanh Thanh người của Thiên Huyễn tông, theo lý thuyết chủ tu huyễn thuật. Có điều lần đầu mang tính chất thăm dò, cô ta vẫn là sử kiếm.
- Vút.
Một kiếm, chém vào khoảng không. Nhạc Đông Vân vẫn nhàn nhã đứng đó, vài lọn tóc dài tại hắn đứng trên đài cao, theo gió thổi nhẹ đong đưa.
Lý Thanh Thanh cô ta không bỏ cuộc, cánh tay tiếp tục huy kiếm. Mười chín thức Lạc Diệp kiếm pháp, nàng lần lượt thi triển. Thiên Huyễn tông tuy chủ luyện tinh thần, nhưng bản thân là một trong Tứ Đại phái, bản thân nào có thiếu đỉnh cấp kiếm pháp!
Mà lại, Lạc Diệp kiếm pháp mềm mại uyển chuyển, lại sắc bén phi thường, quả nhiên thích hợp đệ tử bổn môn tu luyện.
Mười chín kiếm, toàn bộ đánh vào khoảng không. Nhạc Đông Vân toàn bộ né tránh, không phải bởi hắn làm bộ trêu đùa, càng không phải bởi hắn vô lực hoàn thủ. Hắn chỉ là đang nghĩ đến nếu như hiện tại đánh bại nàng ta mà nói, nên làm bộ giao thủ một hồi rồi từ từ đánh bại, vẫn là một đòn loại bỏ đây?
Loại thứ nhất thì…
- Vút!
Có tiếng xé gió vang lên, Nhạc Đông Vân hơi nghiêng người né tránh, tiếp tục suy nghĩ lấy. Hắn thực sự khá ngại kiểu làm bộ kia, đặc biệt là khi đánh nhau mà phải làm bộ. Không những cảm giác rất mất mặt, càng hơn là phiền. Ngươi nghĩ một sự tình giống như nhấc tay có thể giải quyết, lại còn cố gắng tỏ vẻ quanh co…
Rất rảnh sao?
Nhạc Đông Vân mới không có nhàm chán như vậy. Mà lại cách thứ hai thì…
Hắn tiếp tục tránh đi một kiếm của Lý Thanh Thanh, lại suy nghĩ. Nàng này thực lực cũng hơi có một chút. Hắn bây giờ một đòn bại địch, ra tay yếu quá sợ không đủ, mà hơi xuất lực chỉ e khiến cô ta có chút thương thế trong người. Tuy nói khi đang thi đấu quyền cước vô tình, nhưng đó cũng chỉ dưới tình huống hai bên thực lực ngang nhau không thể khống chế tình huống ngẫu nhiên phát sinh. Còn đây hắn thì vốn lấy thế đè người từ đầu, hà tất phải làm ác như vậy đâu?
- Không bằng, tạm phong bế thể nội nàng ta?
Nhạc Đông Vân trong lòng tự hỏi. Hắn cảm thấy cách này khá tốt, không cần động thương nữ nhân này, lại có thể khiến sức lực nàng ta trở về ngang với một nữ nhân bình thường. Đến lúc đó nàng ta dù vạn lần không cam lòng, vẫn không thể không bỏ cuộc.
- Cứ quyết định vậy đi!
Hắn thầm gật đầu.
Lúc này, Lý Thanh Thanh sau mười chín kiếm toàn hụt, trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô ta vứt đi trường kiếm đang cầm, tay bắt đầu thi triển một loạt thủ pháp. Thứ này vốn là nàng con át chủ bài, tiến vào vòng trong để tranh đoạt tứ cường, thì nay ngay vòng đầu tiên thi đấu đã bị nam nhân trước mặt cưỡng ép. Tình thế cấp bách, cô ta cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại, tính là qua được vòng nào thì tốt một vòng ấy đi.
Lý Thanh Thanh hoàn tất ấn chú, chỉ thấy xung quanh khán đài chợt nổi lên một đoàn mê vụ, càng ngày càng dày đặc. Chỉ là, ngay khi tầm mắt của mọi người bên dưới sắp bị che lấp mất thì, bọn họ liền thấy mê vụ chợt tan đi giống như chưa từng xuất hiện. Mà trên đài, Lý Thanh Thanh giống như thụ đả kích không thể tin nổi. Cô ta mặc dù toàn thân không một vết thương tích, vẻ mặt lại trắng bệch:
- Ngươi...ngươi làm sao làm được? Không thể nào!
Lý Thanh Thanh không cam lòng. Nàng tự hỏi đối phương tạm thời phong bế tu vi nàng, loại chuyện này trừ phi là đối phương linh khí vượt xa bản thân nàng, bằng không tuyệt không thể. Mà lại, đối phương nhìn bộ dáng mới chỉ hai mươi, tu vi cảm tuyệt đi nữa, cũng không thể có lượng linh khí nội thể lớn đến quá mức tưởng tượng như vậy.
- Sao? Vẫn còn muốn đánh?
Nhạc Đông Vân cau mày, hắn dù đối với nữ nhân xinh đẹp có chút thương hương tiếc ngọc, nhưng nữ nhân không biết điều thật làm bản thân mất hứng.
Nhất là khi, cô ta cũng không phải người của hắn.
Công bằng mà nói, quản là ai, Nhạc Đông Vân đều không ngại đánh.
- Ta...ta nhận thua!
Lý Thanh Thanh cuối cùng không thể không nhận thua. Dù cho cô ta có cỡ nào không cam lòng đi chăng nữa, sự thật là không thể chối cãi lấy. Có trách, chỉ có thể trách nàng quá đen đủi, mới vòng đầu tiên liền gặp được hắn mà thôi!
Phải, là do nàng đen đủi, mà không phải do học nghệ không tinh.
Ngay khi Lý Thanh Thanh nhận thua, trọng tại lập tức tuyên bố:
- Nhạc Đông Vân, Thanh Vân kiếm phái, thắng!
Dưới đài tiếng xôn xao lại nổi lên, phần lớn là kinh ngạc, bất ngờ trước thất bại của Lý Thanh Thanh ngay từ vòng này, đây cũng là thế nhân thường tình. Chỉ có, một số ít người, ngay tại chăm chú nhìn lấy Nhạc Đông Vân, ánh mắt đặc biệt nghiêm trọng.
Nhạc Đông Vân cảm giác vài đạo nhãn quang hướng về bản thân thăm dò, hắn cũng mặc kệ. Trừ phi là đối hai nàng Hàn Tuyết, Nhạc Băng mục nhãn phi lễ ra, về phần bản thân hắn, muốn nhìn bao nhiêu tùy ý. Nhạc Đông Vân vẫn luôn nhớ một câu nói “Lại nhìn cũng không thiếu đi một miếng thịt”
Khi Nhạc Đông Vân đi xuống đài thì, không nghĩ tiếng vỗ tay chợt nổi lên. Hắn đảo mắt nhìn một lượt, hóa ra là gần đó Thanh Vân kiếm phái bọn người trẻ tuổi hướng về bên này vỗ tay nhiệt liệt. Nhiều đệ tử còn hướng Nhạc quăng ánh mắt hữu hảo. Dù sao trước Nhạc Đông Vân, tám trận đằng trước Thanh Vân kiếm phái cũng có mấy người đi lên, toàn bộ lấy thất bại cáo chung. Mà Nhạc Đông Vân hắn thì, không những thắng, còn thắng thật áp đảo, thật đẹp mắt, để cho những người này Thanh Vân kiếm phái đều cảm thấy nở mày nở mặt.
Tất nhiên, không phải toàn bộ người đều đối với Nhạc Đông Vân ánh mắt tốt. Một tên Thanh y nam tử ngồi tại vị trí Thanh Vân kiếm phái, đối với người xung quanh ánh mắt hữu hảo hướng về phía Nhạc Đông Vân, hắn chỉ khinh thường hừ lạnh.
Không phải thì thắng một ván sao? Ai biết tên kia là ăn may, vẫn là Lý Thanh Thanh so với chín năm trước tu vi chỉ lùi không tiến đây?
Suy nghĩ này không chỉ của hắn, mà trong đây kì thực cũng có nhiều người nghĩ vậy.
Này cũng không thể trách bọn họ thế nào, bởi lẽ Lý Thanh Thanh cô ta chín năm trước không nói, mà nay một trận đầu liền lấy thất bại, thì ai biết nàng thực lực thế nào?
Mà hiện tại, vấn đề mọi người quan tâm đến là, vòng sau thì sẽ có những ai.
Trọng tài lên tiếng:
- Trận tiếp theo, số mười đối chiến số năm mươi lăm.Chà...vậy là đã tròn năm mươi chương! Có lẽ cũng không tính là gì, nhưng ít ra nó cũng là cột mốc đầu tiên của truyện.
Chủ yếu nhất vẫn là dạo này nghỉ tết, ta cũng cố gắng viết tối thiểu mỗi ngày một chương, thậm chí nhiều hơn nếu được yêu cầu ủng hộ nhiệt tình. Mà hôm nay nhìn lịch, chớp mắt đã mồng hai tết. Tết đến chậm, mà đi thật nhanh!
Năm mới, có lẽ nhiều thứ sẽ thay đổi. Truyện này có lẽ cũng vậy đi! Chặng đường còn rất dài, rất dài... Nhạc Đông Vân lần này tại Địa Cầu tham gia Long Hoa hội xong, thì theo Nguyên Dao cùng về Tiên Vân...một hồi thì lại phi thăng Tiên giới rồi!
Tiên giới a! Đó là một cái thế giới càng cao, càng mạnh hơn. Một cái thế giới tu sĩ tầng tầng lớp lớp, kì hoa dị thảo khắp nơi. Nhạc Đông Vân có lẽ tại Tiên Vân đã đến đỉnh, lại qua Tiên giới còn như vậy sao?
Chỉ là, nơi nào đi chăng nữa, một ngày hắn sẽ đứng trên tất cả, không phải sao?
Vừa rồi coi như là ta tiết lộ trước một ít nội dung, nếu không thích, các ngươi cũng đừng giận a, coi như ta xàm ngôn được rồi.
Tổng kết lại thì, năm mới là khởi đầu mới, mọi người cùng tiếp tục những gì tốt đẹp trong năm mới, lại bắt đầu lại thay đổi những điều còn chưa tốt trong năm qua.