Truyền Kì Đông Vân

Chương 61: Đây là dỗ dành!



Họ Nhạc có thể nhanh chóng giải giáp vũ trang của nữ nhân trong lúc bất tri bất giác, loại bổn sự này, bằng thực lực của hắn cũng không tính là chuyện to tát. Lại nói, không bàn đến thực lực, kì thực chuyện này, Nhạc mỗ có kinh nghiệm.

Không tin? Một hồi đi hỏi nữ cảnh quan liền rõ.

Vương Ngọc Tình tất nhiên không giống nữ cảnh quan, mà lại vốn là giống nhau đi chăng nữa, kết quả cũng không thay đổi được gì, vì vậy cô ta vô lực phản kháng.

- Tình tỷ tỷ, ta sẽ làm nàng rất khoái lạc.

Nhạc Đông Vân nói xong liền hôn lên môi Vương Ngọc Tình, cũng không để nàng đáp lại. Nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân da thịt của Vương Ngọc Tình, từ từ tham quan các bộ vị mẫn cảm trên thân thể của nàng, rất nhanh hắn liền phát hiện, tòa ngọc nhũ to lớn của nàng là nơi tối mẫn cảm trên thân thể nàng. Sau khi phát hiện được, hắn tự nhiên không bỏ qua bộ vị này trên thân thể của Vương Ngọc Tình, hai bàn tay liền trèo lên song phong của nàng, mỗi tay một cái, để mỗi tòa ngọc nhũ cao vút nắm trong bàn tay, rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Tòa ngọc nhũ của Vương Ngọc Tình trong tay của Nhạc Đông Vân biến thành một vài hình dạng mơ hồ không giống nhau, nhưng da thịt trắng phau của Vương Ngọc Tình từ từ biến thành phấn hồng. Nàng rung động thân thể một cách khó chịu, chân ngọc dài cũng cũng nâng lên, bắt đầu đạp loạn trong không trung, đến tối hậu, thật sự kẹp chặt lấy eo của Nhạc Đông Vân.

- Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có điều gì muốn nói với ta không?

Nhạc Đông Vân ngước đầu lên, tạm rời khỏi song phong chập chờn của nàng, trêu đùa hỏi lấy. Nữ nhân xinh đẹp trước mắt này đã động tình, hắn tự nhiên có thể cảm giác được.

- Tiểu dâm tặc, không, không...muốn a…

Vương Ngọc Tình lẩm bẩm, rên rĩ thành từng tiếng đứt quãng. Có lẽ...lí trí cô ta là không cho phép đấy, mà hiện tại đã ngôn ngữ thốt ra miệng, lọt vào tai Nhạc Đông Vân để cho hắn vừa lòng là được rồi. Dù sao việc này từ đầu hắn vốn là nửa cưỡng bức, nửa lợi dụ đấy!

Nhạc Đông Vân lại tiếp tục trêu chọc thân thể vốn đã sớm thành thục của Vương Ngọc Tình, để cho nàng trong lòng không cầm được trào dâng một loại khát vọng chưa bao giờ có. Nhưng đúng lúc tối hậu, trong lòng có sự kiềm chế, lập tức cho nàng biết, nàng phải cự tuyệt hành động của tiểu dâm tặc này trên thân thể nàng.

Nhạc Đông Vân cúi đầu xuống, lần này không phải đôi môi của nàng, mà là tại hai điểm đỏ hồng long lanh kia.

- Mmm …

Hắn liếm lên trên ngọc phong của Vương Ngọc Tình, tạo cho nàng một luồng kích thích to lớn, để cho cô ta không nhẫn nhịn được phát ra một tiếng rên rĩ nho nhỏ.

- Đừng, đừng như vậy…

Vương Ngọc Tình hoàn toàn vô ý thức lẩm bẩm.

Nhạc Đông Vân thấy vậy, tự nhiên không thể bỏ qua, áp lên miệng nhỏ này của nàng. Bản thân hắn cảm giác cũng không sai biệt mấy, liền không chờ đợi được nữa, song thủ ôm chặt phong đồn của Vương Ngọc Tình, đĩnh thân tiến nhập vào thân thể nàng.

- Ô, đau…

Liền, lần theo sự kích phá các chướng ngại trên đường của Nhạc Đông Vân là thần sắc thống khổ xuất hiện trên gương mặt Vương Ngọc Tình. Nàng mày liễu cau lại, khóe mắt hàm lệ, để cho Nhạc Đông Vân không thể không dỗ dành.

- Hảo tỷ tỷ, nàng ngay lập tức sẽ không đau nữa.

Nhạc Đông Vân một tay vừa bóp lấy song phong của Vương Ngọc Tình, vừa day nhẹ hạt đậu đỏ kia. Tay còn lại vuốt ve má nàng. Hắn khuôn mặt dán sát vào dung mạo xinh xắn của Vương Ngọc Tình, phả từng hơi thở nóng ấm, bên dưới bắt đầu dùng lực tiến hành chinh phạt đối với thân thể mỹ nhân.

Tiếng rên rĩ từ miệng Vương Ngọc Tình phát ra, lúc ngừng lúc liên tục để cho nội tâm cô ta xấu hổ muốn chết.

Nàng...nàng thế nào lại phát ra thanh âm xấu hổ như vậy này? Vương Ngọc Tình tuy rất muốn nghiến răng nhẫn nhịn, chỉ là mỗi lần tại Nhạc Đông Vân trùng kích mạnh mẽ phía dưới, đều làm cho nàng nguyên lai muốn ngậm miệng lại, vẫn không khỏi tự chủ phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ.

Đau đớn tưởng như xé đôi người nàng khoảnh khắc đó, giờ đây chợt tiêu thất, chỉ có một loại cảm giác sống động dị dạng chưa từng thấy, để cho cô ta trong lúc bất tri bất giác, liền hạ thân vô ý nghênh tiếp kết hợp với sự chiếm hữu của Nhạc Đông Vân.

- Ngô!

Nàng ê a không rõ. Trước đó miệng nhỏ vốn bị Nhạc Đông Vân chiếm dụng, khiến cho cô ta trước mặt tối đen, chỉ còn lại trên môi một mảnh mềm mại ướt át. Mà nay, khi hắn buông nàng ra, Vương Ngọc Tình chỉ hơi cúi đầu nhìn xuống liền xấu hổ nhắm mắt.

Tại nàng song phong chập chờn trước ngực, nam nhân kia vậy mà cúi đầu xuống mút lấy, chăm chú, không ngừng, giống như là hài tử vậy….ân ~ hắn giống như còn cắn lấy, dùng răng day day lấy đầu v* của nàng nữa…

Vương Ngọc Tình rất khó chịu, cô ta hơi thử dùng sức đẩy hắn ra nhưng rất nhanh liền phát hiện điều này là bất khả thi. Mà lại, cảm giác ngứa một cách kì lạ, day dứt từ trước ngực không ngừng truyền đến, khiến cho nàng suy nghĩ thậm chí còn khó thể liền mạch.

- A…

Cảm giác kì lạ từ trước ngực lại truyền thẳng lên, Vương Ngọc Tình vô thức ưỡn người ra, tay ngọc phấn trắng ôm lấy đầu Nhạc Đông Vân, vò vò loạn xạ trên mái tóc dài của hắn.

- Đừng cắn….đừng cắn...a...nhẹ một điểm…

Lược bớt vài ngàn chữ vì mệt!

Mây thu mưa tạnh, Nhạc Đông Vân mãn túc nương tựa vào ngọc thể kiều mỹ của Vương Ngọc Tình. Tiếng khóc thúc thít từ miệng của nàng liên tục truyền ra, làm hắn có phần bận tâm.

- Ngọc Tình tỷ tỷ, nàng làm sao mà khóc?

- Ngươi…, ngươi tiểu dâm tặc này, ta, thanh bạch của ta, tất cả đều do ngươi hủy mất!

Vương Ngọc Tình nức nở:

“Ta…, ta hận ngươi tới chết!”

- Ngọc Tình tỷ tỷ, đừng khóc mà, ta sẽ cưới nàng.”

Nhạc Đông Vân ôm lấy Vương Ngọc Tình bắt đầu hống (dỗ) nàng. Kì thực hắn nghĩ cũng đơn giản thôi. Dù trước đó nàng đồng ý hay không, tại làm chuyện kia xong xuôi, nữ nhân cuối cùng bận tâm đến, là nam nhân cảm giác đối với bản thân là gì. Mà lại Nhạc Đông Vân cũng thực tâm muốn lấy nàng về làm vợ, bởi vậy không lo lắng quá nhiều.

- Ta…, ta không gả cho tiểu dâm tặc ngươi đâu!”

Vương Ngọc Tình khuôn mặt lệ hoa như mưa. Sau khi qua cơn kích tình, giữa hai chân mày của nàng có thêm vài phần phong tình của thiếu phụ, lúc này dường như còn động nhân thêm nhiều.

- Ngọc Tình tỷ tỷ, ta nhất định sẽ đối với nàng rất tốt, không để người khác khi phụ nàng. Nàng gả cho ta, xong rồi ôm ta, hoặc để cho ta ôm mỗi ngày nha, có được hay không?”

Nhạc Đông Vân bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, lại thêm hắn biểu tình cùng nhan trị (giá trị dung nhan) phối hợp, Vương Ngọc Tình ánh mắt chỉ là vô tình liếc qua liền đọng lại trên gương mặt hắn, giọng nói hơi hơi ngập ngừng:

- Ngươi...ngươi trước giờ toàn khi phụ ta!

Nàng vốn là sắp bị hắn dỗ nín, lại chợt nghĩ đến người này từ lúc mới gặp nàng, đã luôn khinh bạc nàng, lại khóc lên. Bản thân mới chỉ gặp hắn có hai ngày liền thất thân, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất.

- Tỷ tỷ, Ngọc Tình, Tình nhi, tỷ tỷ xinh đẹp của ta, đừng khóc nữa mà, được không? Nàng chỉ cần không khóc, muốn gì ta cũng chiều.

Nhạc Đông Vân bối rối gọi loạn. Cô nàng này vốn là lúc đầu hắn dỗ sắp nín, làm sao lại khóc lên rồi!

“-Hu hu, thanh bạch của ta, ngươi trả lại được không? Trả đây, trả đây!

Vương Ngọc Tình nắm tay như mưa, đập đập vào ngực Nhạc Đông Vân.

- Thanh bạch của nàng vẫn luôn ở đó mà. Ai dám nói nàng không thanh bạch, ta xử lí kẻ đó. Nàng xem, vậy có được không?

- Vậy ngươi xử lý chính mình đi. Chỉ tại ngươi, tại ngươi cả.

Nhạc Đông Vân nắm lấy tay mềm nhỏ của Vương Ngọc Tình, chìa một ngón tay của nàng ra, đoạn ngậm lấy mút mút:

- Ừ ừ, tại ta. Xử lý ta cũng được, nhưng xử lý ta rồi thì ai bảo vệ nàng đây. Với lại nàng là của ta rồi, sao lại có thể đối với ta nói không thanh bạch đây? Nàng nghĩ xem phải không?

- Lừa người, ngươi lừa người. Ta không tin ngươi đâu! Bây giờ ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác chứ!

Tiếng khóc của Vương Ngọc Tình nhỏ xuống một chút.

- Sao không chứ! Ngọc Tình tỷ tỷ, nàng nếu không tin ta, bây giờ ta dắt nàng đi, kẻ nào dám hó hé nửa lời, luân hồi thì không có hắn được chứ?

Nhạc Đông Vân nói ra biện pháp hơi cực đoạn, mà lại bản thân hắn cũng không quá để tâm. Dỗ cho nữ nhân này nín, coi như thật làm như vậy cũng được.

“Ta, ta không đi! Ngươi, ngươi nhanh đi đi!”

Ngữ khí Vương Ngọc Tình hơi nóng nảy. Cô ta vẫn cảm thấy không nên hết giận mới đúng, nhưng lại không cảm thấy lí do để giận, bởi vậy mới thấy giận. Dù cho tất cả đều là giận, nhưng cái giận này cũng không giống cái giận kia, cũng không thể phát tác giống nhau.

- Được rồi, đừng náo!

Nhạc Đông Vân có chút bất lực, hắn tất nhiên không muốn chạy đi theo lời nàng nói được, cũng không nghĩ cô nàng này dỗ xong rồi, lại nổi lên giận dỗi vô lý như vậy. Thấy nàng đã ngừng khóc, mà miệng nhỏ còn mở ra định nói gì đó, bèn áp lên người nàng, hôn ngấu nghiến.

“Không cần…”

Thanh âm của Vương Ngọc Tình vĩnh viễn đọng lại trong cổ họng, hiện tại nàng tâm lý cũng đã tiếp nhận, bởi vậy Nhạc Đông Vân tất nhiên không lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.