Truyền Kì Đông Vân

Chương 62: Tình cờ



Lạc Nguyên Dao thơ thẩn tản bộ một mình. Vốn dĩ, nàng cũng muốn tìm đến tên đệ đệ kia, bất quá lại nghĩ đến hai cô nàng bên cạnh hắn, liền thôi.

Đối với chuyện Nhạc Đông Vân bên người có những nữ nhân khác, cô ta cũng không quá bất ngờ. Chỉ là, thân Lạc gia đại tiểu thư nàng, sao có thể cam nguyện chủ động chạy đến làm bóng đèn cơ chứ!

Càng nghĩ, nội tâm nàng càng buồn bực, vung mũi chân hất văng hòn đá nhỏ trên đường.

- Vị tiểu thư xinh đẹp này, hòn đá vô tri kia thì có tội tình gì, để cho nàng trừng phạt tàn nhẫn như vậy đây này? Nếu tiểu thư có gì bực bội, không bằng kể cho tại hạ nghe, như vậy biết đâu ưu phiền trong lòng lại chợt tan biến?

- Hử?

Lạc Nguyên Dao định thần nhìn lại, đã thấy tại lối rẽ có một nam nhân chậm rãi đi ra, nhìn nàng mỉm cười.

Người nam nhân này thân cao thước tám, dáng người thẳng tắp như cây ngọc đón gió. Hắn ngũ quan đoan chính, giọng điệu cất lên ấm áp mà nghe chân thành, để cho Lạc Nguyên Dao nguyên bản vốn đang bực mình vì có người rỗi hơi xen vào chuyện của mình, hiện tại cũng khó mà quay lưng xem như không thấy. Nàng hơi gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ vị công tử này quan tâm. Tiểu nữ còn có việc, không phiền công tử bận tâm.

Nói rồi trở mình bước tiếp. Nam tử này ấn tượng ban đầu của nàng với hắn cũng không tệ, nếu không muốn nói là không có ác cảm. Chỉ là, không có ác cảm, nó cũng chỉ dừng lại ở mức “người xa lạ” mà thôi. Cô ta không ngốc đến mức chuyện của mình, lại đem kể cho kẻ khác nghe, càng huống gì là một kẻ xa lạ, hình như còn có ý đồ tiếp cận nàng.

Lạc Nguyên Dao vừa mới quay mặt chuẩn bị rời đi, chợt nghe nam tử ở sau lưng “ồ” khẽ, đoạn nghe hắn nói:

- Coi như nàng không nguyện ý kể cho tại hạ nghe phiền não trong lòng, vậy coi như cùng đường tản bộ với ta một lúc cũng được, hà cớ gì vừa gặp mặt ta đã vội rời đi như thế, không lẽ Phương mỗ có gì đáng sợ hay sao?

- Thì ra hắn họ Phương.

Lạc Nguyên Dao nhướng mày thầm nghĩ. Nàng cũng không ngốc, người này chủ động xưng tên họ với nàng, xem ra là muốn làm quen. Chỉ là Lạc Nguyên Dao nàng đối với hắn, cũng không hề có mảy may động dung gì, hà tất phải đáp lễ? Mà lại, bản thân vốn đã định rời đi, kẻ này còn mặt dày như thế, để cho cô ta bắt đầu cảm thấy không bực bội, bởi vậy giọng điệu lạnh hơn vài phần:

- Phương công tử đa tâm rồi. Ta chỉ là muốn tản bộ một mình, nay gặp người khác, mất hết nhã hứng mới đi về. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy xin cáo lui.

- A, sao có thể như vậy đâu.

Họ Phương vội xua tay:

- Thì ra là quấy rầy nhã hứng cô nương, thất lễ, thất lễ.

Hắn vừa nói, vừa chắp tay, hơi cúi đầu. Lạc Nguyên Dao thấy vậy càng bực mình, kẻ này là cố tình làm quen mình, bởi vậy phất tay áo bỏ đi. Nam nhân họ Phương kia lúc ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng người.

- Hả, người đâu?

Hắn cau mày, rồi bất chợt trầm giọng:

- Sơ Cửu, nàng là thế nào rời đi?

Một giọng nói cất lên:

- Tiểu nhân không rõ. Nữ nhân này, chỉ sợ tu vi không lường được.

- Là tu vi thật cao sao?

Nam nhân họ Phương lẩm bẩm như tự hỏi, rồi chợt bật cười lên ha hả:

- Thú vị, thì ra còn có người tu vi để cho Sơ Cửu ngươi không nhìn thấu, lại còn là nữ nhân mà ta để mắt đến.

- Công tử, Sơ Cửu khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên…

Giọng nói kia lần nữa cất lên, chỉ là bị nam nhân họ Phương cắt ngang:

- Đừng nói, ta không ngốc đến việc đem bản thân gây thù chuốc oán với nàng…

Hắn lẩm bẩm nói khẽ:

- Nữ nhân như vậy...nữ nhân của ta...mới phải.

- Ài…

Trong hư không phảng phất nghe thấy tiếng thở dài của Sơ Cửu. Công tử cái gì cũng tốt, chỉ là trước giờ mọi thứ với hắn quá thuận lợi, cho nên có một số chuyện còn không có nghe hắn khuyên bảo. Nữ nhân kia, Sơ Cửu nghĩ lại chợt rùng mình, coi như là tứ đại chưởng môn của Tứ đại phái hắn cũng ước lượng được phần nào, mà nàng này tu vi để cho hắn nhìn không ra một tia manh mối. Công tử yêu thích muốn có nàng ta sao? Hoặc là nói để cho nàng ta để mắt tới? Có khả năng sao?



Lạc Nguyên Dao bị quấy rầy đến không còn nhã hứng, bực bội rời đi, đến khi nhìn lại xung quanh, chợt phát hiện bản thân vô tình lúc nào đã đến trước đình viện của Nhạc Đông Vân.

Đúng lúc từ trong đình viện, một thiếu nữ trẻ tuổi bức ra. Thiếu nữ nhìn thấy Lạc Nguyên Dao, ánh mắt thoạt tiên hơi tò mò, sau đấy nở nụ cười thật tươi với nàng. Đúng là hết cách, dù Hàn Tuyết sáng sớm bất ngờ khi thấy người lạ đứng bên ngoài, có điều đó là một vị tỷ tỷ xinh đẹp nha, nàng cũng không thể có biểu cảm khác được. Lại nói, dường như linh tính mách bảo Hàn Tuyết, để cho nàng cảm thấy nên thân thiện với vị tỷ tỷ này vậy.

Lạc Nguyên Dao hơi bối rối khi thấy Hàn Tuyết, lại nhìn nàng ta hướng về mình đầy thân thiện, cũng gượng gạo cười chào lại. Lúc này, nữ cảnh quan từ bên trong đi ra, thấy Hàn Tuyết cùng Lạc Nguyên Dao cười chào hỏi với nhau, cũng ngạc nhiên không kém, quay qua hỏi Hàn Tuyết:

- Tuyết nhi, người quen của muội hả? Sao không dẫn vào?

Nói rồi, cũng không chờ Hàn Tuyết trả lời, vội đi ra mở cửa, nắm lấy tay Lạc Nguyên Dao dắt vào.

- Ta…

Lạc Nguyên Dao bối rối mở miệng, còn chưa nói xong đã bị Nhạc Băng kéo lấy. Nàng theo bản năng hơi rụt lại, nhưng vì Nhạc Băng quá nhiệt tình, thành thử cô ta cứ ngơ ngơ ngác ngác bị kéo vào trong.

- Vậy…

Cho đến khi cả ba yên vị trên chỗ ngồi của mình, Nhạc Băng vẻ mặt vốn đang niềm nở chợt nhận ra không đúng lắm. Nhìn Hàn Tuyết một cái, đoạn quay qua Lạc Nguyên Dao:

- Vị...cô nương này

Nhạc Băng điều chỉnh cách xưng hô bản thân cho là phù hợp nhất:

- Sáng sớm tới chơi, chúng ta cũng không kịp chuẩn bị gì nhiều, mong cô nương đừng trách.

- Không...không có gì.

Lạc Nguyên Dao vẫn còn đang trong trạng thái nửa ngơ ngác, nghe Nhạc Băng nói vội lắc đầu. Kì thực nội tâm cô ta còn đang tự hỏi, bản thân rốt cuộc thế nào lại vào đây rồi?

- Ở đây chỉ có hai người à?

Lạc Nguyên Dao biết rõ còn hỏi. Chỉ là nàng vốn đang tràn ngập bối rối, cũng chỉ có thể hỏi vậy.

- A…

Lần này đến phiên Nhạc Băng ngập ngừng. Nàng nhìn Hàn Tuyết, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, sau đó hơi đỏ mặt đáp:

- Còn có một người nữa.

- Vậy à!

Lạc Nguyên Dao không để ý đến vẻ mặt Nhạc Băng, nghe câu trả lời chỉ gật đầu lấy lệ. Dù sao nam nhân kia ở đâu, nàng còn không rõ sao?

Lúc này Hàn Tuyết chợt cất lời:

- Vị tỷ tỷ này, tỷ còn chưa cho ta biết danh tính đấy!

- Nha

Lạc Nguyên Dao nghe vậy giật mình, mà Nhạc Băng bên cạnh vẻ mặt không thể tin được.

- Ta họ Lạc, tên là Nguyên Dao.

- Cái gì, Tuyết nhi ngươi không biết nàng?

Hàn Tuyết vô tội lắc đầu:

- Không biết.

- Lạc tiểu thư không quen Tuyết nhi nhà ta?

Nhạc Băng quay qua Lạc Nguyên Dao.

- Không biết.

Lạc Nguyên Dao cũng thành thực.

- Vậy cô là ai? Sao lại vào đây?

Nhạc Băng ngạc nhiên thốt lên.

Hàn Tuyết: “...”

Lạc Nguyên Dao: “...”

Sau một hồi trò chuyện trên trời dưới đất, ba nữ nhân rất nhanh thì quen thuộc với nhau…

Cuối cùng

- Nhanh thật, mới đấy đã đến trưa. Lạc tỷ tỷ, không bằng tỷ ở lại dùng cơm trưa với chúng ta nhé?

Hàn Tuyết đưa ra lời mời.

- Này không tốt đâu. Với lại, không phải còn có một người nữa sao?

Lạc Nguyên Dao nhăn nhó. Nàng cũng không tính gặp Nhạc Đông Vân trong trường hợp này.

- Không sao đâu. Lạc cô nương cứ ở lại đây thêm một lúc. Người kia hắn mấy ngày nay chạy đi đâu, cũng không có về đây.

Nhạc Băng nói.

- Vậy...được rồi.

Lạc Nguyên Dao hơi suy nghĩ, rồi đồng ý.

Lúc này, tại một nơi nào đó bên trong Thanh Vân kiếm phái.

- Tiểu dâm tặc, trưa rồi ngươi còn chưa đi à?

Tiếng nữ nhân nói khẽ.

- Ngọc Tình tỷ tỷ, tỷ nỡ đuổi ta đi à?

- Đi hay không là việc của ngươi, ta đâu quản được.

Vương Ngọc Tình ở trong chăn, bị Nhạc Đông Vân ôm gắt gao, thân hình khẽ cựa quậy:

- Ngươi chẳng lẽ muốn ở chỗ ta cả ngày?

- Hì hì, nếu được ta cũng muốn vậy. Có điều chiều này còn có Long Hoa hội đến phiên ta, thành thử lát nữa ta phải đi rồi.

- Ừ

Vương Ngọc Tình gật đầu, rồi không nói gì thêm. Nàng cũng cần yên tĩnh một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.