-Này Nhạc Băng, cái tên trú ngụ trong pháp bảo kia muốn gây khó dễ cho Nhạc mỗ à?
Nhạc Băng vừa gác máy điện thoại về vị trí, đã nghe một âm thanh tò mò sau lưng, quay đầu lại liền thấy choáng váng. Nhạc Đông Vân đã xuất hiện từ lúc nào sau lưng, mắt dán vào chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc của nàng.
-Lưu manh đáng chết, sao ngươi chạy ra được ngoài này?
Nhạc Băng thở hổn hển, tên gia hỏa này làm sao còn biết tên mình nữa chứ?
-Nhạc mỗ chân tại trên người, có gì không đi được?
Nhạc Đông Vân bĩu môi không cho là đúng đáp. Thực tế hắn ngây ngốc một mình cảm thấy không chút thú vị, thế là tự mình đi ra. Có điều ra khỏi phòng thẩm vấn đâu dễ như vậy, chỉ là lúc nãy tiểu Cao bất cẩn cứ thế đi ra, mà Nhạc Băng tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng đến mọi người ngoài này, tự nhiên cũng không có ai đi quan tâm đến hắn, từ đó mới có kết quả như hiện tại, hắn thuận lợi đi đến sau lưng Nhạc Băng.
Không đợi Nhạc Băng nói chuyện, hắn đã một bộ bừng tỉnh hiểu ra vấn đề:
-Thì ra là tên gia hỏa giấu đầu lòi đuôi trốn trong pháp bảo này âm thầm đứng sau gây khó dễ cho ta sao? Xem ra là Nhạc mỗ hiểu lầm cô rồi.
-Ngươi câm miệng cho ta!
Nhạc Băng vô cùng tức giận, tên lưu manh chết tiệt này nói cái gì vậy?
Nhạc Đông Vân cũng không nghe lời Nhạc Băng nói, ánh mắt chằm chằm nhìn vào chiếc điện thoại bàn:
-Hảo thủ đoạn, cư nhiên khiến cho Nhạc mỗ không cảm nhận được một tia chân linh nào. Nếu không phải tình cờ phát hiện, Nhạc mỗ hiện tại vẫn bị ngươi âm thầm dắt mũi đi. Pháp bảo này có thể che giấu được thần thức chân tiên của ta, chắc chắn không phải phàm vật, đứng sau có lẽ càng là một thế lực lớn hơn. Mà chuyện tình ta đến Địa Cầu, có lẽ cũng chỉ Tôn gia biết, vậy đích thực là Tôn gia rồi. Hừ! Nhạc mỗ hẳn là đoán không sai chứ?
Tên này điên rồi! Đây cơ hồ là phản ứng của mọi người xung quanh. Không điên sao có thể tự kỷ nói chuyện với một chiếc điện thoại bàn
Nhạc Đông Vân nói một hồi, vẫn không thấy “pháp bảo” kia có động tĩnh gì, hừ lạnh rút kiếm:
-Bất quá là che dấu khí tức một điểm mà thôi. Nhạc mỗ xem ngươi chịu được bao nhiêu kiếm.
Nói rồi cầm Nguyệt Tuyền kiếm chém xuống. Tội nghiệp chiếc máy điện thoại bàn cứ như vậy bị hắn chẻ làm đôi.
Nhạc Băng cảm giác mình sắp điên mất rồi. Tên bệnh thần kinh này là từ bệnh viện nào trốn ra vậy, hơn nữa còn có thể tránh khỏi lục soát của nàng mang vũ khí lạnh vào đồn nữa chứ. Đầu năm nay thường nói người điên hay manh động, quả không sai.
Lúc này, điện thoại di động của nàng chợt rung lên. Hiện tại đinh ninh trong lòng Nhạc Đông Vân là người điên, xem ra dù có đưa ra pháp luật người này cũng chẳng hề hấn gì, Nhạc Băng cũng lười để ý hắn, một bên rút điện thoại ra.
-Nhạc Băng, về vấn đề tên kia…
Trịnh Tự Cường sau cú điện thoại lúc nãy gọi cho tổ chuyên án, vẫn cảm thấy tù chung thân là quá nhẹ cho tiểu tử giết người kia, bèn gọi lại. Chỉ là số máy bàn cũng không thông bèn đổi sang số di động. Nhạc Băng còn chưa kịp mở lại, Nhạc Đông Vân thân ảnh đã lóe lên:
-Thì ra là trốn ở đây sao? Lần này Nhạc mỗ xem ngươi chạy đi đâu.
Kiếm quang chợt hiện, chiếc di động trên tay Nhạc Băng kết cục giống như máy điện thoại bàn kia bị chẻ làm hai. Này cũng không nói, điều khiến mọi người kì quái là điện thoại còn đang được Nhạc Băng cầm trên tay, áp vào tai trong tư thế nghe, ấy vậy mà nàng hoàn toàn không tổn hao sợi tóc.
Đáng tiếc, một cao thủ dùng kiếm nhưng lại bị điên a! Tất cả cảnh sát có mặt tại đây cơ hồ trong đầu cùng nổi lên một suy nghĩ: “Đây là chấp nhất với kiếm trong truyền thuyết sao”
-Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Sức chịu đựng của con người nhưng là có hạn, điện thoại di động mới mua của nàng. Nhạc Băng không chịu nổi rút súng nã vào Nhạc Đông Vân ba phát liền.
-Tổ trưởng bình tĩnh, chết người a.
Trừ mấy người ban nãy theo Nhạc Băng đến nhà Hàn Huy ra, còn lại những cảnh sát khác đều giật mình. Dù cảnh sát nhân dân được cấp súng nhưng cấp trên không có nói là được tùy tiện nổ súng a. Chỉ là mấy người kia sau đó cũng im bặt lại, khi thấy Nhạc Đông Vân phẩy tay trên y phục, rũ từng viên đạn rơi xuống mặt sàn. Hắn nhìn Nhạc Băng bất mãn:
-Nữa, cô lại cản trở ta. Dù mấy thứ này ta không hiểu có gì hay ho bất quá đang làm việc mà cứ có người quấy rầy thì rất là khó chịu. Nhạc mỗ hy vọng không có lần sau, bằng không đừng trách.
Lại lẩm bẩm:
-Đáng tiếc lại để tên kia trốn thoát. Hừ, bất quá là chó nhà có tang, để xem ngươi trốn được bao lâu.
-Ngươi cút, cút ngay cho ta.
Nhạc Băng coi như là trở nên tuyệt vọng, dùng giọng mất hết sức lực nói với hắn.
-Nga, vậy Nhạc mỗ rời đi vậy.
Nhạc Đông Vân đối với hành động thả bản thân ra của mấy người này cũng cảm thấy không có gì không đúng. Đến hiện tại hắn căn bản còn chưa giác ngộ ra mình đã phạm tội gì nữa, huống hồ coi như hắn biết mình phạm tội, lại có ai có thể bắt được chân tiên? Nhìn lại y phục nam sinh từ hồi chiều con chưa kịp thay, bên trên đã bị Nhạc Băng đ-c ra bốn lỗ, không khỏi mất hứng quay lại nói với thêm:
-Nhạc mỗ không chấp nhặt chuyện này. Sảnh cát cô nên cảm tạ phúc phận tổ tiên kiếp trước đi.
Nói rồi, trong vẻ mặt trừng trừng khó tin của tất cả mọi người trong tổ chuyên án, ngự kiếm bay đi.
-Sặc! Cái gì kia? Ta không hoa mắt chứ?
-Nhất định ta gặp quỷ rồi
Không chỉ mọi người, nữ cảnh gặp phải hành động này của Nhạc Đông Vân cũng mở to mắt. Nếu không phải hắn đã bay đi mất hút, nàng thực sự có xúc động muốn hỏi một câu “Ngươi biết bay sao?”
…
Sau khi Nhạc Đông Vân được đưa đi thì Hàn Tuyết và Hàn Huy được một cảnh sát giữ lại lấy bản ghi chép. Sau khi xong việc thì Hàn Tuyết rất lo lắng. Nàng rất muốn nhờ phụ thân ra mặt bảo lãnh đưa Nhạc Đông Vân ra khỏi đồn công an, nhưng tên cảnh sát kia dường như cũng biết ý nghĩ hai người liền thẳng thắn nói luôn là không được. Hắn cũng nghe phong phanh được vụ sát nhân này có liên quan tới quan chức phía trên, bèn nổi lòng tốt khuyên hai người đừng phí công vô ích.
Sau đó được một lúc càng đợi càng sốt ruột, Hàn Tuyết cũng không nhịn được phải đến cục công an một chuyến. Nàng không biết nàng vừa rời khỏi nhà nhà thì Nhạc Đông Vân đã ngự kiếm bay về. Mà đến nơi lại biết tin Nhạc Đông Vân đã được thả ra. Hàn Tuyết nhiều lần xác nhận thì cuối cùng cũng vui vẻ về nhà, rốt cuộc thấy hắn thơ thẩn đứng trong vườn.
Không sai, đó chính là Nhạc Đông Vân, mà lúc này hắn cũng đã đi đến chào hỏi nàng:
- Hàn Tuyết!
-Nhạc thiếu, làm sao ngài ra được khỏi đồn vậy?
Hàn Huy từ lúc nào cũng đã chạy đến hỏi. Mà Hàn Tuyết tuy là không nói gì bất quá cũng nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên đang đợi câu trả lời.
-Mấy người đó sao giữ chân được Nhạc mỗ?
Nhạc Đông Vân đưa ra câu trả lời có cũng như không.
-Sao lại không giữ chân được?
Hàn Tuyết mở lời, nàng cũng không tin tội giết người lại dễ dàng thả ra như thế.
-Nhưng rõ ràng là anh đã phạm tội mà?
-Không phải ta đã nói rồi sao?
Nhạc Đông Vân có chút buồn bực:
-Bất quá là sinh mạng một phàm nhân đáng chết mà thôi, mấy người đó sao dám tùy tiện giữ người?
-Lại là phàm nhân.
Hàn Tuyết bĩu môi:
-Nếu vậy chắc em chĩa súng vào Obama chắc cũng không sao.
-Obama là ai?
Nhạc Đông Vân tò mò hỏi lại
-Là người da màu
-Là man tộc à?
Trong trí nhớ của mình Nhạc Đông Vân cũng chỉ nghĩ đến man tộc của dị vực mới thường vẽ màu sắc lung tung lên trên da.
Hàn Tuyết có chút đau đầu, phụ thân tìm người nam nhân này ở chốn nào ra vậy, sao người nổi tiếng vậy cũng không biết?
-Nhạc thiếu đừng nghe lời Tuyết nhi
Hàn Huy bên cạnh cuối cùng là không nhịn được:
-Obama là tổng thống Mỹ
-Tổng thống Mỹ là gì?
Nhạc Đông Vân có thật nhiều vấn đề.
-Là người đứng đầu một quốc gia
-Hắn thực lực rất mạnh à?
Nhạc Đông Vân vừa hỏi vừa thầm nghĩ trong lòng. Đứng đầu một quốc gia xem ra tu vi có vẻ rất trâu bò. Có cơ hội thử sức với cường giả Địa Cầu một chút.
-Cũng không phải. Tổng thống là thông qua vận động bầu cử, giành số phiếu áp đảo. À mà lên làm tổng thống cơ bản thì cũng mạnh thật, có điều không phải thực lực mạnh, à mà tóm lại là mạnh.
Hàn Tuyết lúc này cướp lời Hàn Huy giải thích, chỉ là nàng càng nói càng loạn, cuối cùng dứt khoát im lặng.
-Được rồi Tuyết nhi.
Hàn Huy quay qua con gái:
-Hôm nay cũng khá nhiều chuyện xảy ra. Tối rồi, mau tắm rửa chuẩn bị dùng bữa. Nhạc thiếu, phòng tắm hướng này.
Qua một phen giải thích nhiệt tình của Hàn Huy, Nhạc Đông Vân coi như là hiểu cách sử dụng vòi hoa sen, sau đó liền đi tắm.
Vương mụ sớm đã dọn xong bữa tối, mà cha con Hàn Huy chờ mãi vẫn không thấy Nhạc Đông Vân đâu. Hàn Tuyết mất kiên nhẫn đứng dậy:
-Để con đi gọi.
Hàn Tuyết đến trước cửa phòng Nhạc Đông Vân, gõ một hồi lâu vẫn không thấy mở cửa, đánh bạo tự ý đi vào. Từ trong nhà tắm có tiếng nước chảy, nàng nhẹ nhàng đi đến, đối với Nhạc Đông Vân gọi vào:
-Anh tắm nhanh còn đi ăn cơm!
-...
Không có tiếng đáp lại. Hàn Tuyết thầm kì quái trong lòng, cuối cùng quyết định mở cửa phòng tắm.
-A!
Một tiếng kêu nho nhỏ. Thực ra tình huống không có gì nhạy cảm cho lắm, chỉ thấy Nhạc Đông Vân đang khép mắt ngồi trong bồn tắm. Đây coi như là thói quen của hắn, lúc trước ở Nhạc gia cũng thường có thói quen ngâm mình như thế này. Chỉ là thói quen của hắn, Hàn Tuyết nhưng là không biết, cho là có người ngủ gật bèn đi đến. Tay nhỏ vỗ vỗ vào vai: