Truyền Kì Nước Mắt Máu

Quyển 2 - Chương 1-4: Lần đầu hai nhỏ vô tư quen biết (3)



“Trần, tôi không sao, em lại đây tôi có lời muốn nói, nhớ kỹ đừng ở gần thân thể tôi, nếu không em sẽ bị thương.” Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lam Dã, trong lòng Trần Quân rối loạn, hoàn toàn không rõ tư vị gì. Cô thầm nghĩ: “Đều do mình cái gì cũng không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Dã liều mạng, chính mình cái gì cũng không giúp được, còn để Lam Dã bận tâm, bản thân vô năng lại có thể gặp được một người tốt như vậy. So với lo lắng suông, không bằng dùng thân thể chắn cho Lam Dã, không cô phụ một phần tâm của anh ấy.” Nghĩ như vậy, Trần Quân nhẹ nhàng đi qua, không để ý đến cảnh cáo của Lam Dã, ôm chặt, chôn mặt vào lồng ngực hắn.

“Trần, em hãy nghe tôi nói, lúc nữa tôi sẽ dùng pháp chú để năng lực đạt mức tuyệt đối, em nhân cơ hội đó lấy ngọc bài trên người tôi xuống, nhỏ một giọt máu lên đó, nó sẽ đưa em đến nơi an toàn.” Trần Quân vùi đầu trong ngực Lam Dã, nghe anh nói ra tính toán của mình.

“Vậy còn anh? Vì sao không đi cùng nhau?” Trần Quân không ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế cũ hỏi.

“Ngọc bài chỉ có thể mang một người rời đi trong một lần, tôi không sao, em đi trước, đợi xong việc tôi tới tìm em.” Lam Dã nhìn Trần Quân dịu dàng nói, kỳ thật lúc hắn dùng lực ngăn trở công kích của văn sĩ trung niên kia đã biết rõ, thực lực hai bên cách biệt quá xa, hôm nay chỉ sợ là chết ngay tại chỗ. Mà Trần Quân một chút pháp lực cũng không có, muốn chạy trốn căn bản là không thể, nếu lúc trước không phải mình đùa giỡn quá đáng, biến Trần Quân thành nô lệ, mang cô cùng đi du sơn ngoạn thủy (1), có lẽ cô cũng không trở thành như vậy, chính mình đang làm phiền cô. Nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ đến ngọc bài thoát thân cha mẹ đưa cho, không bằng dùng lúc này? Vẫn nên đưa cơ hội này cho cô gái vừa mới quen biết vài ngày nhưng lại có thể khiến mình đau lòng đi. Đang suy nghĩ thì thấy Trần Quân dùng thân thể chắn trước mặt mình, nội tâm không khỏi chấn động, hình như đáy lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, trong chốc lát, hào khí ngất trời, chết thì chết thôi, có thể bảo vệ được cô gái này, mình đầu rơi máu chảy cũng đáng giá.

Nhìn Trần Quân trong ngực không có phản ứng gì hồi lâu, Lam Dã không khỏi khẩn trương, cũng không biết văn sĩ trung niên kỳ quái kia đang làm gì, không còn hung mãnh như lúc ban đầu. Hình như cho hắn cơ hội để thở dốc.

Tựa trong ngực Lam Dã, mặt dần ướt át, cùng đồng hành, Lam Dã là dạng người thế nào, pháp lực cao bao nhiêu, trong lòng cô biết rõ. Không khỏi thầm xúc động: “Rõ ràng Lam Dã biết cho dù năng lực có tăng cũng không đánh lại ông ta, lại nhường đường sống duy nhất cho mình, dù mục đích là gì, cũng không thể phụ phần tình nghĩa này.” Vì vậy cô lặng lẽ lau mắt, hít sâu một hơi, nở một nụ cười, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng Lam Dã, nhẹ nhàng nói với anh: “Lam Dã, trình đồ lừa người của anh vẫn chưa đến nơi đến chốn. Tôi biết anh muốn nhường đường sống này cho tôi, nhưng không phải anh đã nói rồi sao , tôi không có cách nào rời khỏi anh khỏi anh, nếu vậy chắc chắn tôi sẽ sống không yên ổn? Như vậy, sao anh còn nhẫn tâm để tôi một mình lưu lại trên cõi đời này, thật độc ác đó.” Nghe vậy, Lam Dã không khỏi ngẩn ngơ, nhìn người trong ngực cười nói tự nhiên, ánh mắt sáng như sao, lập tức liền hiểu rõ. “Không hối hận chứ?” Lam Dã nhẹ nhàng hỏi. Nhìn người trong ngực mình kiên định lắc đầu, Lam Dã không khỏi ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, có mỹ nữ đồng ý đi theo, kiếp này còn điều gì hối tiếc?

Lạc Trần Quân ôm Lam Dã, cũng không quay đầu lại mà nói với văn sĩ trung niên. “Ông già cứng ngắc, chém giết mặc ông.”

Văn sĩ trung niên không trả lời, chỉ liếc họ một cái thật lâu, gật nhẹ đầu giống như khen ngợi: “Cô bé, hóa ra cháu là người, chắc được con dơi này bắt hoặc cứu không lâu, hôm nay ông có thể tạm tha mạng cháu, cháu có thể rời khỏi. Tuy nhiên cậu ta là vật hút máu, nhất định không thể rời khỏi.” Dứt lời, con mắt nhìn Lạc Trần Quân, ý bảo cô qua đây.

Nghe nói vậy, hai người không khỏi vui mừng. “Lam Dã, tôi đi ra ngoài trước, anh mau dùng ngọc bài đi, có khi hôm nay chúng ta còn có một con đường sống.” Đúng lúc Trần Quân cho rằng hai người có thể trốn thoát, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của văn sĩ trung niên thoang thoảng bên tai “Đừng có nghĩ tới cái ngọc bài kia, vô dụng thôi, nếu để một tiểu yêu như hắn trốn thoát, ông đã không phải Thiên Trần Tử rồi.” Giọng điệu lành lạnh mang theo khẳng định không thể nghi ngờ. Hai người chấn động, đúng lúc đó ngọc bài trên người Lam Dã bị một sức mạnh không tên biến thành tro tàn.

Lam Dã cùng Lạc Trần Quân hai mắt nhìn nhau, chỉ nghe Lam Dã cười khổ một tiếng, cánh tay nhanh như chớp vươn ra, vòng quanh eo Trần Quân, dùng sức ném cô ra ngoài qua khe hở ánh sáng màu tím, thật ra nói màu tím cũng không chính xác, bởi ánh sáng đã sớm nhạt đến không nhìn ra màu sắc nữa rồi.

Không đợi thân hình ổn định, Trần Quân xoay người, bay về phía Lam Dã , nhìn Trần Quân, hắn khe khẽ thở dài một hơi, tay trái vung lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng ngoài mạnh trong yếu hiện lên, ngăn không cho Trần Quân xông vào. “Đừng phí khí lực nữa, công lực của tôi tuy không còn lại mấy tầng, nhưng đối phó với em cũng thừa sức.” Lam Dã im lặng nhìn Trần Quân ở ngoài vòng tròn, ánh mắt dịu dàng chưa từng có: “Trần, tôi sẽ nhớ rõ em, nếu có kiếp sau, tôi sẽ đến tìm em.” Khẽ mở cặp môi đỏ mọng, nói ra lời hẹn ước đời đời kiếp kiếp.

Nghe thấy lời nói của Lam Dã, thân hình Trần Quân khẽ cứng lại, đứng ngoài vòng tròn nhìn hắn chằm chằm, sau đó khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉm: “Lam Dã, em muốn làm vợ của anh, được chứ?” Nói xong, hai mắt lại chăm chú nhìn vào hắn. Lam Dã ngẩn người, thật không ngờ Trần Quân sẽ hỏi vấn đề này, trầm tư suy nghĩ một lúc “Mình có muốn lấy cô ấy làm vợ không? Có, rất muốn.” Vì vậy hắn cười đáp: “Được.” Một chữ quyết định cả cuộc đời. “Được, vậy là tốt rồi.” Trần Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, một nụ cười đẹp mà thê lương vô song, khiến người xem nhịn không được mà rơi lệ.

“Lam Dã. Ở trong lòng em, chồng ở đâu em phải ở đó, chồng trong nước em trong nước, chồng trong lửa em trong lửa, anh đã hứa sẽ làm chồng của em, anh nói xem em có để anh đi một mình không? Thật ngốc. Nếu chết, chúng ta cùng chết tại một chỗ.” Dứt lời, một con dao thình lình xuất hiện trên tay Trần Quân, đó là con dao cô mang theo phòng thân, đặt lên trước ngực, “Em biết rõ người trong Huyết tộc không già không chết, nhưng nếu đâm vào ngực, với năng lực của em, vẫn bị đi đời, em đã nói rồi, em muốn đi theo anh, anh quên sao?”

Tất cả xảy ra trước mặt, một câu Lam Dã cũng không nói, nhìn dao găm đặt trước ngực Trần Quân, bờ môi run lên nhè nhẹ, hai tay khẽ nắm chặt. Những ngày sống chung, Lam Dã biết rõ Trần Quân cô là người thẳng thắn cứng rắn, nói một là một, nói hai là hai. Nhìn Trần Quân chăm chú, thấy cô nở nụ cười, bất giác Lam Dã cũng cười theo. Hai người không nói gì, lúc này, tất cả lời nói đều thừa thãi, trong mắt bọn họ chỉ có bóng hình của nhau. Thiên Trần Tử ở bên cạnh lặng lẽ quan sát tất cả, giống như chưa hề tồn tại. Đã sớm không để ý sống chết, lựa chọn thế nào là tùy mỗi người.

“Hiếm thấy, hiếm thấy, cô bé, cháu rất hợp khẩu vị ông, hôm nay coi như ông tha cho cậu ta.” Thiên Trần Tử nhìn hai người trước mặt mỉm cười gật đầu, thu hồi sáo trúc. Ông cũng không thật sự muốn giết bọn họ, chỉ là muốn thử hai người mà thôi.

Cảm giác đang ở địa ngục đột nhiên bay lên thiên đường, cuối cùng Lam Dã và Trần Quân đã hiểu được. Trần Quân có chút khó tin nhìn Thiên Trần Tử: “Ông không giết anh ấy? Không phải ông nói không thể không giết sinh vật bóng tối sao?”

“Ha ha, chỉ cần ông thích, muốn giết thì giết, muốn lưu thì lưu, quy củ gì chứ, ông chưa từng đặt nó vào mắt. Cô bé, ông thích tính cách của cháu, hay cháu bỏ cái con dơi thối này lại, đi theo ông tu tiên, thế nào?” Vẻ mặt Thiên Trần Tử phấn chấn nói với Trần Quân.

“Không, cháu muốn đi theo Lam Dã.” Không hề nghĩ ngợi, Trần Quân lập tức cự tuyệt.

Thiên Trần Tử cũng không ép cô: “Vậy được rồi, xem ra là duyên phận của chúng ta còn chưa đến, cháu đi theo con dơi này cũng tốt, tuy làm việc nông nổi nhưng không hẳn không phải là người tốt, nghĩ đến tộc hút máu cũng sắp tuyệt chủng rồi, ông già này cho hai người một con đường sống vậy. Hãy nhớ, muốn giữ lấy tấm lòng thủy chung son sắt, đừng để vật ngoài thân mê hoặc, cũng đừng để mất đi mục tiêu của bản thân. Cái này cho cháu, một ngày nào đó ngươi sẽ dùng đến nó.” Nói xong Trần Quân liền cảm thấy cổ mình mát lạnh, trên cổ bỗng dưng xuất hiện một dây vòng ngọc màu lục bích. Nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng của Thiên Trần Tử chậm rãi rời đi.

“Tiền bối, Lam Dã bị thương rồi, ông nói phải làm sao đây?” Nhìn bóng dáng dần xa của Thiên Trần Tử, Trần Quân sốt ruột gọi.

“Thương tích của cậu ta sẽ có người trị liệu. Hẹn gặp lại, cô bé.” Bóng dáng dần biến mất, chỉ nghe thấy một khúc ca từ xa truyền lại:

“Rừng im núi lộ xa xa

Trúc còn núp bóng cạnh tòa tường xanh

Ve kêu rộn rã trên cành

Cỏ cây cũng đã úa nhanh bên hồ

Trời nghiêng chim đến xôn xao

Sen hồng soi mặt nước trao hương thầm

Kế bên thành cổ ngoài thôn

Gậy lê chậm bước chon von bóng chiều

Đêm qua canh vắng mưa nhiều

Kiếp phù sinh cũng tịch liêu một ngày.” (2)

Thanh âm dần nhỏ đến mức không thể nghe rõ, Trần Quân quay đầu, chạy tới chỗ Lam Dã đang uể oải: “Lam Dã, thương thế của anh thế nào rồi, chịu được chứ?” Hai tay ôm lấy Lam Dã nâng lên, nước mắt Trần Quân không kìm được mà chảy xuống.

Lam Dã gian nan giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên mặt cô: “Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao giờ lại khóc, em yên tâm, anh chính là con gián đánh mãi không chết, mạng còn dài lắm.” Nhìn Lam Dã cố gắng tươi cười, Trần Quân khóc càng dữ hơn.

Thời gian dần trôi qua, Trần Quân nhìn Lam Dã chầm chậm rơi vào hôn mê, mình lại không thể làm gì được, xung quanh chợt xảy ra hiện tượng lạ, bầu trời đen kịt, cây cối xung quanh không gió mà bay, tiếng nổ vang lên liên tiếp, Trần Quân cảm thấy một cỗ sát khí đang tới gần, mùi máu tươi tràn ngập không gian.

“Tròi muốn diệt ta.” Nhìn xung quanh biến hóa không ngừng, Trần Quân không khỏi khẩn trương, cái này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nàng vô thức ôm thân thể Lam Dã chặt hơn, che chở hắn trong ngực.

Lúc đó, chỉ nhìn thấy một màu đen đậm đặc tập trung lại một hướng, rất nhanh liền tụ lại, trong giây lát, màu đen ngày càng nhiều, một nam một nữ bước ra, hai người lắc mình, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Quân. Vẻ mặt cô gái đầy vẻ lo lắng, vội vã cúi người tìm kiếm Lam Dã, tay còn chưa kịp chạm vào, Trần Quân đã ôm chặt hắn lui xuống, né tránh cánh tay duỗi ra của người đó, hỏi: “Cô muốn làm gì?” Cô gái khẽ động một cái, liền cướp được Lam Dã trong tay cô. Người đàn ông theo sau, lập tức bổ cho Trần Quân một trận kình phong, Trần Quân rùng mình, cảm giác như bị đẩy vào hầm băng, lập tức bất tỉnh.

“Ồ,“ Cô gái cảm nhận được sự nghi ngờ trong giọng nói của chàng trai thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Quân, thấy trên trán Trần Quân có một con dơi bằng máu, không khỏi liếc nhìn người bên cạnh, vẻ phẫn nộ lập tức chuyển thành kinh ngạc.

“Cứ mang người này về trước rồi nói sau.” Chàng trai liếc cô gái, phất tay, thân thể Trần Quân bay đến chỗ hai người, như thể bị cái gì kéo. Khi nói chuyện, những hạt màu đen tụ lại ở cánh tay người nọ, bao phủ lấy thân thể bọn họ, khi màu đen tan hết, bốn người đã không còn bóng dáng. Mưa trong núi càng to, sắc xanh càng thêm tươi, cảnh vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện.

Tại châu Âu xa xôi, trong một hang động có một lâu đài cổ sừng sững đứng đó, mang phong cách Tây Âu, thiên nhiên ở đây kiến tạo ra những đường cong không giống nhau, lại có những dây tơ phủ xung quanh, thỉnh thoảng có ngọn gió từ ngoài núi thổi đến, làm lộ một tòa lâu đài cổ ở lưng chừng núi, nhìn từ đâu cũng thấy giống như một tòa lâu đài trong cổ tích. Lâu đài có tường hình trụ, nóc nhà hình nón, dùng đá cẩm thạch trắng xây. Ánh nắng sớm xuyên qua làn sương, phủ lên lâu đài, khiến nó như được phủ một lớp vàng kim bên ngoài. Mỹ lệ không tả xiết.

Hành lang uốn lượn quanh co hướng ra xa, hai bên trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cánh cửa nửa khép nửa mở, mang đậm chất châu Âu lại có vài phần Trung Quốc, hai loại phong cách khác biệt ở cùng một chỗ lại hài hòa kì lạ, khiến người nhìn rung động.

Cuối hành lang là một căn phòng ngủ mang phong cách Trung Quốc, trước cửa phòng có khoảng hai ba trăm người, giống như toàn bộ người trong lâu đài đều tụ tập ở đây. Mọi người bảy mồm tám lưỡi lặng lẽ thảo luận về chuyện vừa xảy ra hôm nay.

“Ralso, cậu chắc Lam Dã Metheus không có việc gì chứ?” Chàng trai được gọi là Lạp Lặc quay đầu nhìn nữ hài tóc đỏ nói: “Tiểu thư Anlechi, người yên tâm, hoàng tử sẽ không sao. Ngài ấy có Thân vương và Vương phi trị liệu, nhất định không có việc gì xảy ra.” Nói xong còn cười an ủi Anlechi.

“Tiểu thư Anlechi, người yên tâm, Lam Dã tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” Giọng nói truyền ra từ một người đàn ông cao to, trong đó còn có ý nịnh nọt.

“Anlechi, nhỏ giọng một chút nếu không sẽ quấy nhiễu thân vương.” Một chàng trai tướng mạo nham hiểm lạnh lùng mở miệng.

Anlechi nhìn chàng trai “Tử tước Husi, chú ý cách dùng từ của ngài, ngài không đủ tư cách dạy bảo tôi.”

Tử tước Husi nghe xong kinh sợ, lập tức cúi đầu trước Anlechi. “Thực xin lỗi, hầu tước Anlechi, là do tôi quá lo lắng về vết thương của hoàng tử, đã mạo phạm, mong hầu tước tha tội. Lời dạy bảo của người, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ trong lòng.” Khi nói đến bốn chữ “nhớ kĩ trong lòng”, mắt hắn phát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng khi đó hắn cúi đầu nên chẳng ai phát hiện ra điều đó.

Hầu tước Anlechi nghe vậy liền thỏa mãn quay đi, tiếp tục cùng mọi người nói chuyện.

“Ồn ào như thế, còn ra cái thể thống gì.” Sau lưng bỗng truyền đến một thanh âm uy nghiêm, mọi người nhanh chóng lui ra, liền thấy năm người trung niên đứng ở đó. Năm người đều mặc y phục màu đen kiểu trường bào thời trung cổ châu Âu, khác là họ dùng thắt lưng màu sắc khác biệt, đỏ như lửa, đen như mực, trắng như tuyết, bạc như sao, xanh như biển. Năm màu sắc, đã nói lên tính cách của họ. Màu đỏ chính trực, màu đen âm trầm, màu trắng ôn hòa, màu bạc thần bí, màu xanh u buồn. Năm người đều có ngoại hình anh tuấn. Nghĩ lại thì trong tộc Hút máu này thì không ai mà không đẹp. Năm người mặt không biểu tình nhìn mọi người đang đứng, sau đó người trung niên ở giữa có thắt lưng màu đỏ nhíu mày nói: “Có việc gì thì lập tức làm đi, đứng ở đó làm gì? Có gì hay mà xem?” Tiếng nói vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức tản ra tán loạn, chỉ còn Anlechi và Ralso ở lại.

Nhìn năm người, Anlechi nở nụ cười ngọt ngào với người áo đỏ: “Công tước Gusred, tôi có thể gặp Lam Dã chứ?”

Công tước Gusred cũng mỉm cười: “Tiểu thư Anlechi, người vất vả vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng đã sớm mệt mỏi, nào dám thất lễ để tiểu thư ở nơi này chờ đợi chứ. Người đâu, mau dẫn tiểu thư xuống dưới nghỉ ngơi.” Dứt lời, một cô gái bỗng chốc hiện ra, cung kính nói với Anlechi: “Tiểu thư, mời.”

Anlechi nhìn năm vị công tước ra lệnh tiễn khách, biết rõ cố ở lại cũng không có ích lợi gì, đành nói: “Đành làm phiền năm vị, khi nào Lam Dã tỉnh có thể báo cho tôi không?”

“Chúng tôi sẽ báo cho người, xin tiểu thư yên tâm.” Dứt lời, Gusred ám chỉ người hầu đưa Anlechi lui xuống.

Anlechi cùng Ralso được người hầu dẫn đường, vừa đi vừa quan sát cửa lớn, đến chỗ ngoặt, Ralso ghé vào tai Ampere nói: “Tiểu thư, hôm nay năm vị công tước đều đến, xem ra vết thương của Lam Dã không nhẹ, chúng ta có thể...” Lời còn chưa dứt đã bị Anlechi cắt ngang: “Có gì đợi lát nữa nói, cũng không nhìn xem mình đang ở đâu, năm lão già kia có khả năng thay đổi hình thái, không phải anh không biết.” Anlechi khởi động kết giới, sau đó mới nói với Ralso. Ralso biến sắc: “Tiểu thư nói đúng, là tiểu nhân sơ suất.” Anlechi hung hăng trừng anh: “Sơ suất ở đây, chẳng khác nào không muốn sống nữa.” Cảm thấy người hầu dẫn đường phía trước bỗng dưng quay lại, hai người lập tức ngừng nói, mỉm cười đi theo.

*Chú thích*

(1) Du sơn ngoạn thuỷ: Đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc

(2) Đây là bài thơ “Giá cô thiên” của Tô Thức. Bản dịch trên là của phanlang @www.tvvn.org

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.