Truyền Kiếm

Chương 220: Chương 216: Là ngươi




Sân thượng số ba mươi sáu, đây là căn cứ của một vài Linh Kiếm sư không môn không phái, chợ giao dịch tạm thời này là do bọn họ khởi xướng.

“Sư tỷ, cái ngọc trâm này cũng không tệ! Vậy mà có thể chứa được ba đạo kiếm khí cấp độ Kiếm Mạch hậu kỳ! Lúc cần thiết có thể sử dụng để bảo vệ tính mạng hoặc lật ngược tình thế nữa này!”

“Sư tỷ, ngươi xem cái vòng tay này thế nào? Đưa vào đó kiếm khí Thủy thuộc tính có thể phóng xuất ra một đoàn sương mù phạm vi mười trượng. Lúc đánh nhau có thể ẩn mình trong sương mù, không ai nhìn thấy mà đánh tới!”

“Sư tỷ! Sư tỷ! Mau nhìn cái gương này, vậy mà có thể huyễn hóa ra ba cái ảo ảnh giống mình như đúc, dùng lúc chạy trốn nhất định sẽ làm cho địch nhân không bắt kịp suy nghĩ của mình!”

Tô Oánh đi theo phía sau, thỉnh thoảng ừ lên một tiếng, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các sư muội. Hiện tại nàng đang không ngừng nghĩ đến cuộc chiến hôm nay, người trẻ tuổi tên gọi Mạc Thu kia, cặp mắt của hắn nhìn rất quen thuộc, có vẻ như mình đã gặp ở đâu đó. Nhưng nàng khẳng định, trước khi diễn ra Luận Kiếm Đại Hội tuyệt đối chưa từng gặp qua Mạc Thu, vậy thì cái cảm giác cổ quái kia cuối cùng là từ đâu mà đến?

Bất tri bất giác khoảng cách của nàng với mấy vị sư muội càng ngày càng xa, chờ đến lúc Tô Oánh bừng tỉnh ngẩng đầu lên xem thế nào thì đã không thấy thân ảnh mấy vị sư muội đâu nữa rồi, trước mắt toàn là người với người.

“Được rồi, vậy thì đi về thôi.”

Tô Oánh không còn hứng thú đi dạo chợ nữa, nàng quay người trở về. Chợ giao dịch là nơi công cộng, trực tiếp ngự kiếm phi hành là không lễ phép, bởi vậy phải rời khỏi phạm vi chợ mới có thể tự do ngự kiếm mà đi.

Đi ra khỏi chợ giao dịch, đứng trong một góc ít người đi qua, Tô Oánh lấy ra một thanh phi kiếm. Đang chuẩn bị đạp vào bay đi, đột nhiên nàng cảm thấy một cỗ linh thức sắc bén trực tiếp xông vào thức hải của mình, nó xé rách phòng tuyến linh thức yếu ớt của nàng, sau đó một mảnh lưới ánh sáng giam cầm Nguyên linh của nàng lại.

“Ách...”

Tô Oánh sợ hãi đang chuẩn bị kêu lên thì một ngón tay điểm lên cổ của nàng. Một cỗ lực lượng bàng đại cổ quái tràn vào trong cơ thể nàng, nó nhanh chóng khuếch tán toàn thân dọc theo kinh mạch, chỉ trong nháy mắt tất cả kinh mạch của nàng đã bị giam cầm. Mà cả kiếm khí của nàng cũng không chống cự được chút nào, toàn bộ bị áp chế trong đan điền không thể động đậy!


Kinh mạch toàn thân bị khống chế, Tô Oánh đã không thể tự mình quyết định bất kì động tác nào của cơ thể. Nàng đột nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, cả người bị người ta cầm ngang đai lưng xốc lên. Nàng chỉ có thể nhìn thấy mình đang càng ngày càng xa mặt đất bên dưới.

Tiếng gió vù vù bên tai cùng với từng đám mây trắng nõn xung quanh, Tô Oánh biết hiện tại nàng đã bị người khác đưa lên không trung.

Tốc độ của người thần bí rất nhanh, chớp mắt đã đi được một đoạn rất xa! Đây là tốc độ mà chỉ có phi kiếm Nhị giai hoặc Linh Kiếm sư Kiếm Cương mới có. Bắt cóc mình có thể là một vị cường giả Kiếm Cương! Tô Oánh phán đoán, trong lòng nàng hơi hoảng sợ. Nàng không biết đối phương bắt mình làm gì, hình như ở đây nàng cũng không có địch nhân. Nếu có thì cũng chỉ là mấy vị sư huynh sư muội đồng môn không cùng lí tưởng, nhưng bọn hắn tuyệt đối không đạt được đến tình trạng của người bắt cóc này.

Đúng lúc Tô Oánh còn đang nghĩ ngợi lung tung, nàng bỗng nhanh chóng tiếp cận mặt đất. Cuối cùng cũng rơi trên mặt đất, Tô Oánh đoán chừng có lẽ bây giờ mình đã cách xa Tử Vân Tinh Các hơn mười dặm. Mà chỗ hai người đáp xuống lại là một sơn cốc thấp, lõm xuống, xung quanh nhìn không phát hiện ra.

“Đông!”

Đai sau lưng chợt nhẹ bẫng, Tô Oánh bị người thần bí ném xuống đất không khách khí, nàng ngã xuống phát ra một tiếng kêu đau đớn. Tô Oánh phát hiện kinh mạch của mình đã không còn bị đối phương giam cầm, nhưng đan điền cùng thức hải vẫn còn bị giam cầm. Nàng vẫn chỉ là một phế nhân không làm được gì cả.

Nàng xoa thân thể bị ngã đau đứng dậy, dè chừng ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nàng chỉ thấy một gã mặc áo choàng màu đen trên lưng đang đứng đó, gió núi trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tới làm áo choàng nhẹ nhàng tung bay.

“Vị các hạ này, không biết ngài mang tiểu nữ tới đây có chuyện gì?” Tô Oánh đánh bạo hỏi một câu.

“Hiện tại Nguyệt Ảnh thế nào?”

Thanh âm thanh đạm truyền vào tai Tô Oánh, âm thanh như tiếng sấm vang lên, nàng cả kinh liên tục lùi lại mấy bước, khó tin nói: “Làm sao có thể? Tại sao lại là ngươi? Việc này, không thể là sự thật!”

“Ta đã xuất hiện ở đây, chẳng có gì là không thể.” Mạc Vấn lạnh lùng nói.


Tô Oánh vẫn không thể tiếp nhận chuyện này, người này vốn là phế nhân đáng ra phải đang trốn tránh ở một nơi hẻo lánh nào đó mà kéo dài hơi tàn chứ, hắn không thể nghênh ngang xuất hiện trước mặt nàng như hiện tại được. Hơn nữa với thực lực của nàng như vậy mà không thể chống cự lại chút nào!

“Làm sao ngươi lại dám xuất hiện ở đây! Toàn bộ Linh Dục Kiếm Tông đang truy nã ngươi! Âm Sơn lão tổ ở ngay chỗ này! Hắn dùng một linh mạch Nhị giai siêu phẩm làm cái giá để mua mạng của ngươi! Tại sao ngươi còn dám xuất hiện ở đây?” Tô Oánh kích động nói năng lộn xộn.

Mạc Vấn không quay đầu lại, hắn lẳng lặng chờ cho Tô Oánh phát tiết xong, sau đó mới tiếp tục mở miệng: “Nói cho ta biết tình huống của Nguyệt Ảnh.”

Tô Oánh không trả lời vấn đề của Mạc Vấn, nàng kinh hãi nói tiếp: “Ngươi không giải thích gì sao? La Ngọc Tiêu cùng Vương Uy có thật là do ngươi giết không?”

Gió núi đập vào mặt, một bàn tay trắng noãn như ngọc từ trong áo choàng đen thò ra, nắm lấy cổ Tô Oánh. Cái mũ áo choàng rộng thùng thình chùng xuống, hai đạo hàn quang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tô Oánh.

“Bây giờ ngươi hãy trả lời vấn đề của ta! Sự kiên nhẫn của ta có hạn!”

“Khục, khục...” Sắc mặt Tô Oánh đỏ lên, không có tu vi, nàng không khác gì so với người bình thường, hai tay nàng bám lấy tay phải Mạc Vấn, khó khăn nói: “Nói! Ta nói!”

Tay Mạc Vấn buông lỏng, cả người Tô Oánh ngã vật trên mặt đất, nàng vội vàng ho khan một hồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi phức tạp nói: “Nàng muốn kết hôn.”

Một cỗ hàn ý lạnh lẽo hàng lâm trên toàn sơn cốc không báo trước. Tràn ngập sát ý lạnh thấu xương, vô số hoa cỏ trực tiếp mất đi sinh cơ, chúng lập tức khô héo rũ xuống.

“Ngươi đang lừa ta sao? La Ngọc Tiêu đã chết!”

Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong áo choàng màu đen, nhưng Tô Oánh đã nghe ra được có chút bất ổn trong đó. Không biết làm sao, khi cảm nhận được Mạc Vấn đang nổi giận, trong lòng nàng lại dâng lên loại khoái cảm được trả thù. Nhưng sát cơ không hề che dấu tí nào của Mạc Vấn đã nhắc nhở nàng, nếu không cẩn thận chính mình có thể sẽ bị lửa giận của hắn đốt thành tro tàn!


Tô Oánh hít sâu một hơi: “Ta không lừa ngươi, đó là Âm Sơn lão tổ tự mình ra mặt chỉ hôn, y muốn gả Nguyệt sư muội cho một đại tôn tử khác của y.”

Áo choàng màu đen rộng thùng thình rung động mãnh liệt, giống như dưới lớp áo choàng đó ẩn chứa một đầu Hồng Hoang yêu thú đang ngủ đông. Sau một lát, một tiếng gào thét trầm thấp vang lên trong sơn cốc, theo đó còn có một đạo kiếm quang màu bạc trắng nổi lên.

Sinh cơ của tất cả thực vật trong sơn cốc như bị cướp mất một cách điên cuồng, chỉ sau thời gian ngắn ngủi nửa hơi thở, sơn cốc liền khô héo một mảng giống như đang trong mùa đông khắc nghiệt. Sinh cơ của thảm thực vật cũng bị kiếm quang màu trắng bạc cướp đoạt thôn phệ hết. Lúc kiếm quang rơi xuống, tất cả sinh cơ trong phương viên vài dặm đã bị cướp đi không còn chút nào, mà kiếm quang vốn chỉ cao vài trượng kia liền trực tiếp mở rộng thành mấy trăm trượng!

Oanh!

Một ngọn núi cao gần ngàn trượng bị kiếm quang màu bạc trắng chém ngang cắt đứt!

Trong mắt Tô Oánh hiện lên vẻ kinh hãi, lực công kích của một nhát chém này tuyệt đối đã vượt qua cảnh giới Kiếm Mạch! Vậy mà hắn thật sự tu luyện Mệnh Nguyên đến cấp thứ hai!

Sau khi phát tiết xong, Mạc Vấn đứng tại chỗ bất động, chỉ có âm thanh ngọn núi ầm ầm sụp đổ là nói lên sự việc vừa phát sinh.

“Cài này, cái kia, thật ra ngươi không cần quá lo lắng. Sư muội vẫn còn đang bế tử quan, trong thời gian ngắn nàng sẽ không xuất quan. Hơn nữa nếu sư muội ngưng tụ Kiếm Cương thành công thì chỉ hôn của Âm Sơn lão tổ sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Cao tầng Linh Dục Kiếm Tông chắc chắn sẽ không gả một đệ tử có thiên phú cực mạnh cho một gã phế vật chỉ biết phục dùng đan dược.” Tô Oánh nuốt nước miếng mở miệng giải thích, nàng không biết được dưới cơn thịnh nộ Mạc Vấn có biến nàng thành đối tượng phát tiết hay không.

Nhìn Mạc Vấn trầm mặc bất động, Tô Oánh thầm hối hận, thật là không nên cho hắn biết thông tin này. Đúng lúc trong lòng Tô Oánh còn đang bất ổn, Mạc Vấn đột nhiên tế ra một thanh phi kiếm, hắn phá không mà đi.

Tô Oánh giật mình, tinh thần nàng buông lỏng, cả người xụi lơ trên mặt đất…

Ngày hôm sau, trên tất cả các sân thượng đóng quân của Tử Vân Tinh Các xuất hiện thêm một vài thân ảnh của đệ tử Linh Dục Kiếm Tông, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng gì đến Mạc Vấn. Hôm nay Mạc Vấn không rời khỏi kiếm thuyền, đến tận ngày thứ tám Luận Kiếm Đại Hội hắn mới rời khỏi kiếm thuyền đi tới hội trường. Mạc Vấn liên tục chiến thắng bốn trận đấu, những đối thủ này đều là tồn tại cao nhất trong các Kiếm Mạch Viên Mãn, bọn họ có thực lực đủ để sánh cùng Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ. Cuối cùng thì Mạc Vấn cũng không còn chiến đấu nhẹ nhàng như lúc trước nữa, mỗi người đều có sát chiêu, với tư cách là ngọn nguồn áp lực của tuyệt chiêu, tất cả lực công kích đó đã đạt tới cấp độ của Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ. Toàn bộ lực lượng đều đánh lên thân thể Mạc Vấn, nhưng điều làm cho bọn họ hoảng sợ chính là dưới những công kích này thân thể Mạc Vấn chỉ hơi lắc lư, đừng nói là thương nặng mà ngay cả làn da cũng không thể làm rách…! Cùng lắm cũng chỉ phá hoại mấy món quần áo mà thôi!

Tất cả Linh Kiếm sư trong hội trường nhìn thấy da thịt lõa lồ dưới lớp quần áo của Mạc Vấn, nguyên một đám hít sâu một hơi. Trong này làm gì có Linh Giáp nào, rõ ràng là ngạnh kháng bằng huyết nhục thân thể!


Sau khi bốn người dự thi bị một quyền đánh bay xuống khỏi Kiếm đài, rất nhiều Linh Kiếm sư quay lại hai mắt nhìn nhau, lần đầu tiên bọn hắn phát hiện, thì ra Linh Kiếm sư chiến đấu còn có thể đánh như vậy! Đương nhiên cũng có người khinh thường Mạc Vấn ra vẻ ta đây, sở dĩ được gọi là Linh Kiếm sư cũng là vì Linh kiếm, chiến đấu mà không dùng Linh kiếm như thế kia còn được gọi là Linh Kiếm sư sao?

Mặc kệ nhóm Linh Kiếm sư đánh giá Mạc Vấn thấp như nào, nhưng hiện tại không còn ai nghi ngờ thực lực của Mạc Vấn, thân ảnh bá đạo trên Kiếm đài kia đã khắc sâu vào nội tâm từng người.

“Đã xếp hạng 179 rồi, tiếp theo chính là danh sách thứ nhất, người dự thi có ấn ký màu tím đấy! Mạc Thu sẽ tuyển đối thủ như nào đây?”

Đây chính là mối quan tâm lớn nhất bây giờ của tất cả Linh Kiếm sư ở đây. Danh sách thứ nhất khác với các danh sách khác, đây là bộ phận tuổi trẻ tuấn kiệt tinh hoa nhất trong ba mươi năm trở lại đây của Tử Vân Tinh các, từng người đều được ca tụng là kinh thái tuyệt diễm. Chưa tới 60 tuổi đã đạt đến cảnh giới Kiếm Cương, đây là loại thiên phú bậc nào? Nếu đem ra tính thì toàn bộ Tử Vân Tinh các trong ba mươi năm cũng chỉ có hơn 100 thiên tài như vậy thôi, Mạc Vấn còn có thể trực tiếp khiêu chiến hơn 100 thứ hạng nữa sao?

Trong lòng tất cả Linh Kiếm sư đều không tin, thiên tài xếp hạng ngoài 100 so với trăm người trong số các thiên tài, chênh lệch quá xa. Nếu như những người loại thứ nhất phần lớn là mượn nhờ ngoại lực cưỡng ép tăng cấp hoặc là vừa mới tấn cấp không lâu, căn cơ bất ổn thì chỉ cần Linh Kiếm sư xếp hạng trong danh sách thứ hai là có thể chiến thắng bọn họ, nhưng đối mặt với trăm người trong vòng Thiên Kiêu Kiếm Mạch kỳ thì tuyệt đối không có một phần thắng nào!

Giờ phút này Mạc Vấn một lần nữa trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người! Mà ngay cả một vài người trong số một trăm Thiên Kiêu vốn chẳng thèm ngó tới Mạc Vấn bây giờ cũng phải nhìn lại. Bởi vì chính thời điểm này, bọn hắn cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ Mạc Vấn!

Một cái tên trong danh sách trên bầu trời đột nhiên phát sáng biến thành màu đỏ.

“Số 79! Phác Tinh Phong! Dịch Thiên Kiếm Tông Phác Tinh Phong!”

“Thế mà hắn thật sự có can đảm khiêu chiến vượt cấp 100 người!”

“Dịch Thiên Kiếm Tông lấy cấm trận làm cơ sở, tuy không phải mạnh nhất nhưng tuyệt đối là khó chơi nhất! Gần như là bất bại! Phác Tinh Phong một đời tuổi trẻ, trong số đệ tử Dịch Thiên Kiếm Tông hắn được tôn vinh là gần với Dịch Long Dịch Diễn, lĩnh ngộ Địa Sát Huyền Linh cấm không nói là đăng phong tạo cực thì cũng tuyệt đối là hỏa hầu đại thành! Lần này Mạc Thu đá trúng thiết bản rồi, thủ đoạn cấm trận của Phác Tinh Phong vừa vặn có thể khắc chế năng lực vật lộn cường hãn kia!”

“Thật đáng tiếc, Thần Thoại Mạc Thu bất bại cuối cùng cũng sẽ tan vỡ tại đây. Dù sao thì Phác Tinh Phong cũng có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ, lại tăng thêm thủ đoạn cấm trận xuất quỷ nhập thần, Mạc Thu chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.”

Rất nhiều Linh Kiếm sư không khỏi thở dài tiếc nuối. Tuy bọn hắn cũng có hâm mộ cùng ghen ghét với Mạc Vấn, nhưng dù sao cũng là bọn hắn chứng kiến từng bước phát triển, giai thoại toàn thắng của Mạc Vấn ngay lập tức muốn chấm dứt, trong lòng cũng dâng lên cảm giác tiếc nuối.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.