Truyền Kiếm

Chương 235: Chương 231: Mời




“Ta, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút được không?”

Một thanh âm rụt rè vang lên bên tai Mạc Vấn.

Mạc Vấn quay đầu lại nhìn, một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng đang đứng cách đó không xa, trên lưng có đeo một cái hộp cực lớn, dường như còn cao hơn cả thân thể nàng. Nàng nhút nhát e lệ nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngây thơ, chỉ liếc nhìn một cái đã có hảo cảm với nữ hài này.

“Có chuyện gì vậy?” Mạc Vấn hơi nhíu mày. Hắn không biết đột nhiên vị Huyền Hoàng một trong Thất Hoàng này tìm mình làm gì.

Có thể thái độ lãnh đạm của Mạc Vấn đã dọa cho nữ hài thấy sợ. Nàng càng tỏ ra e lệ hơn, hai bàn tay xoắn lấy nhau, lắp bắp nói: “Ta, ta muốn mượn Khôi Lỗi Kiếm Tý của ngươi nhìn một cái. Không biết, không biết sau khi kết thúc thí luyện, ngươi có thể cho ta mượn hay không?”

“Cánh tay Khôi Lỗi ư?” Lông mày Mạc Vấn nhăn tít lại, hắn nhìn chằm chằm nữ hài trước mắt mình, như muốn nhìn ra ý nghĩa thật trong lời nói của đối phương.

Nữ hài bị ánh mắt của Mạc Vấn làm cho sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi, nàng luống cuống chân tay mà nói: “Ta, ta chỉ là muốn nhìn một cái thôi, chưa, không có ý tứ gì khác, ta sẽ dùng vật phẩm khác để đổi lấy!”

Nhìn nữ hài ăn nói có hơi lộn xộn, Mạc Vấn trầm mặc một chút: “Ngươi muốn đổi như thế nào?”

Biểu hiện của nữ hài trước mắt lại càng giống một tiểu nữ hài không am hiểu thế sự, bộ dạng cũng không giống như đang ra vẻ một thiếu nữ ngây thơ. Nghĩ đến mình đang đối thoại bình thường với Huyền Hoàng cũng cảm thấy thoải mái một chút.

“Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta biết rõ vị trí di phủ của một vị tiền bối. Chúng ta có thể cùng nhau thăm dò, thu hoạch đạt được, các ngươi, các ngươi có thể thu lấy một nửa.” Nữ hài lấy hết dũng khí để nói.

Mạc Vấn không tỏ thái độ, bọn người Mộ Dung Hinh, Thạch Trung Thiên lại hơi chút dao động. Di phủ bên trong Ảo Cảnh ít nhất cũng có thể là phủ đệ của Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên Viên Mãn, bọn họ bởi vì trùng kích cảnh giới Kiếm Thai mà lưu lại truyền thừa. Đây là tập tục mà Tinh Các nào cũng có.


Trùng kích cảnh giới Kiếm Thai, trải qua Tứ Cửu Lôi Kiếp, cửu tử nhất sinh, mỗi một Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên Viên Mãn đều không nắm chắc mười phần. Nhưng khi còn sống bọn họ không thể không độ kiếp, lại bởi vì không nắm chắc cho nên trước khi độ kiếp ai cũng đều kiến tạo động phủ bên trong Ảo Cảnh Tinh Các, lưu lại truyền thừa cả đời của bản thân. Những truyền thừa này lại không phải là hơi nước, nó là của cải thật sự của mỗi một vị Linh Kiếm sư. Nếu có thể vượt qua, tất cả đều vui vẻ, nếu không qua thì những động phủ này vẫn còn lại trong Ảo Cảnh, chờ đợi những người có duyên đến khai quật.

Đây là tập tục mỗi Tinh Các đều có. Kiếm Các được sáng lập mấy vạn năm trước, động phủ lưu lại trong Tinh Các chí ít cũng có đến mấy ngàn tòa, mỗi ba mươi năm đều có đệ tử hậu bối kiệt xuất tiến vào khai quật. Thế nhưng chỉ có một bộ phận nhỏ những động phủ chính thức bị khai quật, bởi vì phạm vi của Ảo Cảnh không nói là vô cùng vô tận nhưng cũng đã ngoài vạn dặm. Diện tích lớn như vậy, mỗi lần thí luyện lại chỉ có thời gian ba tháng, số lượng đệ tử tiến vào tối đa cũng không quá ba vạn. Ba vạn người nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng để vào trong Ảo Cảnh, căn bản chỉ là một chút của hải dương rộng lớn. Trong vòng ba tháng muốn thăm dò hết, dễ dàng vậy sao? Hơn nữa bên trong còn có nguy cơ trùng trùng, bị các loại tộc bầy yêu thú chiếm giữ, quá trình thăm dò đã khó lại càng khó hơn.

Dạ Tiểu Huyền vậy mà dám chia sẻ một tòa di phủ với bọn hắn, cái giá này không thể nói là không lớn ah!

Mạc Vấn sờ sờ cánh tay trái của mình một chút như đang suy nghĩ điều gì, hắn nhìn nàng nói: “Ngươi nhất định phải đổi được hay sao?”

Dạ Tiểu Huyền cuống quýt gật đầu.

“Ta chỉ có thể cho các ngươi mượn ba ngày, sau ba ngày phải trả lại cho ta.” Mạc Vấn nói.

“Ba ngày ư?” Dạ Tiểu Huyền hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng nàng gật đầu nói: “Được rồi, ba ngày cũng được.”

Nếu như các trưởng lão Thiên Cơ Kiếm Tông biết rõ quá trình đàm phán của Dạ Tiểu Huyền với Mạc Vấn, có lẽ bọn họ phải tức mà chết mất. Bởi vì ngay từ đầu Dạ Tiểu Huyền đã khai báo rõ ràng điểm mấu chốt của nhà mình, hoàn toàn không có cò kè mặc cả chút nào!

“Đây là định vị khí (khí cụ định vị), vào được bên trong là ta có thể tìm được vị trí của ngươi.” Dạ Tiểu Huyền trịnh trọng đưa tới một cái mâm nhỏ cỡ lòng bàn tay, ở trung tâm cái mâm có khảm một khỏa linh thạch Thổ hành Nhất giai, nó hơi lóe lên ánh sáng màu vàng.

Nhận lấy la bàn định vị, đột nhiên Mạc Vấn có cảm giác như mình vừa lừa gạt một tiểu nữ hài. Tuổi thật của Dạ Tiểu Huyền nhìn cũng không giống với vẻ bề ngoài, nhưng niên kỉ tâm lý có lẽ cũng không lớn hơn so với tiểu nữ hài mười lăm mười sáu tuổi. Rõ ràng là một nữ hài chỉ biết nghiên cứu luyện khí! Đối với việc Thiên Cơ Kiếm Tông mượn cánh tay Khôi Lỗi của mình, Mạc Vấn cũng có thể đoán được một chút. Có lẽ nguyên nhân cũng vì hai chủng loại linh lực cùng nguồn gốc nhưng không cùng thuộc tính Canh Kim cùng Tân Kim có thể dung hợp lại cùng một chỗ.


Mạc Vấn không lo đối phương có thể phá giải được cánh tay Khôi Lỗi của hắn. Mặc dù trên bề mặt có vận dụng Diễn Thiên Thần Cấm, nhưng nếu chưa tiếp xúc qua hệ thống Diễn Tinh Thần Cấm nguyên vẹn, thì cấm văn trên bề mặt chẳng khác gì chữ gà bới, cũng không nhìn ra được cái gì. Nó giống một cái gì đó rất huyền ảo, chính thức nghiên cứu ba trăm năm cũng không nhất định có thể biết được cái gì trong đó.

“Mấy vị Thượng tông, chúng ta là đệ tử Huyền Địa Kiếm môn ở Cửu Hàn Châu. Không biết có thể đi theo được không?”

Ngay lúc Dạ Tiểu Huyền vừa mới rời đi, lại có Linh Kiếm sư tìm đến. Đó là mười hai Linh Kiếm sư mặc kiếm bào màu nâu nhạt, hai gã nam tử đứng ở phía trước có ấn ký Tiềm Long Kiếm Lệnh, nhưng thứ tự của bọn họ thì đều là xếp hạng rất thấp ở dưới.

Mạc Vấn lui sang bên cạnh nửa bước, hắn để cho Mộ Dung Hinh ra mặt. Lúc nãy cũng đã nhắn nhủ rất rõ ràng, hành động trong Ảo Cảnh là do Mộ Dung Hinh làm chủ, đương nhiên Mạc Vấn có quyền phủ quyết tuyệt đối! Chỉ là hắn sẽ không dễ dàng sử dụng quyền lợi này của mình, hắn không có tinh lực để quản lí nhiều người cùng một lúc như vậy.

“Có thể.” Mộ Dung Hinh biết rõ hành động mờ ám của Mạc Vấn, nhưng cũng không thể nói cái gì, nàng chỉ đành tiếp nhận cái trọng trách này.

Ảo Cảnh thí luyện, làm một mình tương đương với việc muốn đi vào chỗ chết, nhất là đối với những Kiếm môn nhỏ kia. Mười mấy người đi vào hoàn toàn là chịu chết, bởi vậy không thể không lựa chọn ôm đùi người khác. Tất cả các kiếm môn đều chọn Kiếm Tông của châu quận mình, dù sao cũng là chủ nhân trên danh nghĩa. Đương nhiên cũng có người tự nhận thấy thực lực bản thân mạnh mẽ, bọn họ tự mình mở nhóm triệu tập đội ngũ. Vì thế mà toàn bộ ngàn vạn Linh Kiếm sư trong đại sảnh Tinh Các đã nhanh chóng tạo thành tất cả hơn trăm đoàn thể lớn nhỏ.

Thiên Trì Kiếm Tông tuy mới đến trú nhập ở Cửu Hàn Châu không lâu, đối với Cửu Hàn Châu không khống chế được bao nhiêu, nhưng dù sao với tên tuổi của Kiếm Tông bày ra ở bất cứ đâu cũng khiến cho một vài kiếm môn xuất xứ từ Cửu Hàn Châu không thể không lựa chọn ôm đùi Thiên Trì Kiếm Tông. Vì thế mà rất nhanh từ bốn mươi ba người của Thiên Trì Kiếm Tông kể cả Mạc Vấn đã phát triển thành một đoàn thể hơn hai trăm người! Ít nhất cũng có hơn mười kiếm môn gia nhập.

Đương nhiên bọn họ không thể so sánh với mười ba Kiếm Tông còn lại. Trong số đó kém cỏi nhất cũng tụ tập được ít nhất hơn ngàn người! Mấy Kiếm Tông xếp hạng trên cao càng nhiều hơn, bọn họ lên đến hai ba ngàn người!

“Chuẩn bị bắt đầu truyền tống rồi, làm sao với Đại Hôi bây giờ?”

Đợi đến lúc tất cả thí luyện giả tham gia tập trung đông đủ, mấy người bọn họ đều nhìn về phía quả trứng bằng kim loại cực lớn trên mặt đất, rồi lại hai mặt nhìn nhau. Truyền tống trận đều là tùy cơ truyền tống, Đại Hôi đang là quả trứng kim loại, nếu cùng tham gia truyền tống không chừng sẽ bị truyền tống đến địa phương khác mọi người.


“Ha ha, nhìn như mọi người đang gặp rắc rối phải không? Chỗ này muội muội có một thú hạm Kim Hành, không biết mấy vị có cần hay không?”

Một tiếng cười khẽ, Linh Hoàng đột nhiên chân thành đi tới, trong tay nàng cầm một tháp nhỏ bỏ túi cỡ nắm tay, chỉ có ba tầng thượng trung hạ, toàn thân tiểu tháp màu trắng bạc. Nó phóng xuất ra một chấn động linh lực Kim Hành nồng đậm.

“Cái thú hạm này có ba tầng không gian, mỗi một tầng có phương viên hai trượng, quả trứng kim loại này của ngươi vừa vặn có thể đặt vào trong.” Nam Cung Linh mỉm cười nói.

Đại Hôi hóa thành quả trứng kim loại, thể tích thu nhỏ lại không ít, nhưng chỗ đường kính dài nhất cũng tầm hai trượng.

Thú hạm còn hiếm hơn so với kiếm nang. Kiếm nang là vật chết, mà thú hạm lại là vật sống! Thậm chí giá trị của nó có thể sánh ngang với Linh kiếm có giai vị cao hơn một tầng! Cái thú hạm này mỗi một tầng không gian có diện tích hai trượng, ít nhất cũng là Nhị giai Hạ phẩm, 3 tầng tương đương với ba cái Nhị giai Hạ phẩm! Tổng giá trị của nó không kém bao nhiêu so với thú hạm Nhị giai Trung phẩm.

Suy đoán được giá trị của cái thú hạm này, Mạc Vấn trầm giọng nói: “Ngươi muốn cái gì?”

“Ha ha, tại sao sư huynh lại nói giống tục giới như thế? Người ta không muốn cái gì cả, chỉ muốn để cho sư huynh thiếu nợ người ta một cái nhân tình là được rồi.”

“Ta không thích nợ nhân tình của người khác.” Mạc Vấn lãnh đạm nói.

“Ai nha, làm sao lại có người giống khúc gỗ như thế chứ? Được rồi, được rồi, người ta nói thật, thật ra ta muốn thuê mượn ngươi thời gian mấy ngày, hỗ trợ bọn ta thăm dò một tòa huyệt động. Chỗ tốt chia đều, đương nhiên chỉ có một mình ngươi, Mộ Dung Hinh tỷ tỷ muốn gia nhập thì cũng có thể.”

Mạc Vấn hơi ngoài ý muốn một chút, hắn không nghĩ tới bản thân mình bây giờ lại trở thành một miếng bánh thơm ngon. Vốn là Thiên Cơ Kiếm Tông đã mời trước, nay Ngự Linh Kiếm Tông cũng phát ra lời mời. Thế nhưng suy nghĩ một chút, bản thân mình có danh tiếng của người đứng đầu, lại còn có thể chất mình đồng da sắt (nguyên bản là ‘cương gân thiết cốt’), tuyệt đối là một cái khiên thịt, lợi khí công thành tốt nhất. Nhưng hắn cũng không lập tức đồng ý mà cẩn thận hỏi lại: “Lúc nào?”

“Vài ngày cuối cùng của Ảo Cảnh thí luyện, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi. Sau đó ngươi đi đến hạp cốc Đoạn Kiếm tụ hợp. Ngươi có biết Hạp cốc Đoạn Kiếm không? Trong thành thị có bán giản đồ địa hình Ảo Cảnh, có lẽ Thiên Trì Kiếm Tông các ngươi cũng có chuẩn bị một chút.” Nam Cung Linh mở to hai mắt cười nói.

Sau đó nàng ném ra một con bọ cánh cứng: “Đây là tử thể của Tử Mẫu Thiên Ngưu, có thể tiếp nhận chấn động linh thức đơn giản của cơ thể mẹ. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi qua nó.”


Mạc Vấn nhận lấy con bọ cánh cứng rồi nhìn qua một chút. Toàn thân ngăm đen, không có bất kì khí tức Sinh Mệnh nào, giống như một sinh vật bị hóa đá vậy. Hắn sử dụng kiếm nang thử một chút, đột nhiên nó đã bị thu vào.

“Mạc sư huynh, hai tháng sau gặp lại ngươi nha.” Nam Cung Linh liếc mắt một cái với Mạc Vấn, trong đó lộ ra một cỗ mê hoặc thanh thuần, sau đó nàng thản nhiên rời đi.

“Hồ ly tinh!” Hiển nhiên Tô Yến rất bất mãn với việc nữ nhân này dám câu dẫn Tiểu sư thúc của mình, nàng tức giận dậm chân một cái.

Mạc Vấn cầm lấy cái thú hạm hình tháp kia, hắn dùng kiếm thức ngầm kiểm tra một chút. Không gian bên trong không khác lắm so với kiếm nang, chỉ là có nhiều hơn một tia khí tức Sinh Mệnh, nó có thể duy trì sinh cơ thấp nhất cho yêu thú.

“Thì ra là yêu đan.” Mạc Vấn dễ dàng đoán được tồn tại của khí tức Sinh Mệnh kia. Đúng là được tinh luyện từ yêu đan yêu thú, bên trong ẩn chứa yêu khí Kim Hành nồng đậm.

Không ngờ yêu đan còn có tác dụng như này, Mạc Vấn dùng Canh Kim kiếm khí ở cánh tay trái kích phát thú hạm, kiếm thức bao phủ quả trứng kim loại — Đại Hôi. Lập tức tầng thứ nhất của thú hạm phụt lên một đạo linh quang màu Bạch Kim bao quanh quả trứng kim loại rồi đột nhiên thu vào.

“Bắt đầu truyền tống rồi!”

Không biết ai hô lên một câu, quả nhiên mọi người phát hiện vân văn huyền ảo dưới chân bắt đầu phóng xuất ra linh quang màu tím mông lung, chậm rãi mở rộng ra đến toàn bộ đại sảnh. Hơn hai vạn Linh Kiếm sư đồng thời bị bao quanh ở giữa.

“Tất cả mọi người cố gắng đứng sát vào nhau, thời điểm truyền tống sẽ không bị tách ra quá xa.” Mộ Dung Hinh tỉnh táo dặn dò.

Thạch Trung Thiên, Túc Bích cùng đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông lập tức lấy Mộ Dung Hinh cùng Mạc Vấn làm trung tâm, đứng thành một vòng tròn xung quanh. Những đệ tử kiếm môn phụ thuộc khác cũng đứng sát lấy bên ngoài vòng tròn.

Ánh sáng tím đã tràn ngập toàn bộ đại sảnh, sau đó lóe lên mãnh liệt rồi đột nhiên biến mất. Vốn có hơn hai vạn đệ tử tinh anh của Tử Vân Tinh Các đứng trong đại sảnh cũng đồng thời biến mất hoàn toàn…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.