Truyền Kiếm

Chương 251: Chương 247: Tàn cuộc




Tám con mắt của yêu nhện khổng lồ nhìn chằm chằm vào con côn trùng nhỏ dưới thân, nó giơ một cái chân hung hăng bổ xuống.

Loong coong——

Âm thanh vang lên như tiếng kim loại va vào nhau, những cái móc câu sắc bén trên cái chân nhện đâm vào vai phải Mạc Vấn sâu vài tấc.

Tám con mắt của yêu nhện khổng lồ hiện lên vẻ nghi hoặc, có vẻ như nó không ngờ thân thể con côn trùng nhỏ bé này sao lại cứng đến như vậy? Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh thì vẫn phải chấp hành, nọc độc trong cơ thể thông qua móc câu truyền vào trong cơ thể Mạc Vấn!

Một lát sau, tám con mắt của yêu nhện khổng lồ lại tràn ngập nghi hoặc. Dưới chân truyền tới tín hiệu cho thấy chấn động sinh lý của con mồi không có mảy may yếu bớt chút nào, mà dường như còn mạnh hơn tí chút!

Yêu nhện khổng lồ nổi giận rồi, nếu như không phải chủ nhân đặc biệt yêu cầu thì nó đã hút cạn từng chút từng chút một huyết dịch, sau đó xé nát con côn trùng nhỏ trước mặt thành trăm ngàn mảnh rồi! Nó lập tức tăng thêm lượng độc truyền vào, nọc độc có thể dễ dàng làm tê liệt ý thức của một đầu yêu thú Nhị giai Hạ phẩm, từng chút từng chút rót vào trong cơ thể Mạc Vấn.

Mấy nhịp thở trôi qua, ngay cả chính yêu nhện khổng lồ cũng không biết đã truyền bao nhiêu nọc độc vào trong cơ thể con mồi, túi độc của nó đã ít đi hai phần ba, số lượng này đã đủ để giết chết một đầu yêu thú Nhị giai Thượng phẩm. Thế nhưng cơ thể con côn trùng dưới thân lại không có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào!

Yêu nhện khổng lồ hoàn toàn nổi giận rồi, một cái chân khác giơ lên cao, sau đó đập mạnh vào sáu khỏa yêu đan đang lơ lửng trước người Mạc Vấn!


Đúng lúc này, khỏa yêu đan đang ngập chìm trong ngọn lửa màu bạc trong lòng bàn tay phải Mạc Vấn bỗng nhiên phát sáng. Sáu khỏa yêu đan khác lập tức phát sinh hưởng ứng, một tầng linh quang màu vàng đất tỏa ra, một cổ từ trường quỷ dị hình thành giữa bảy khỏa yêu đan. Tiếp đó bảy khỏa yêu đan phát ra ánh sáng chói mắt, kéo thành một quỹ đạo huyền ảo rồi biến mất trong không khí.

Mà cỗ từ trường quỷ dị mới hình thành lại mở rộng ra với tốc độ mắt thường không bắt kịp, liên kết với sáu vị trí đã bố trí yêu đan trước đó tạo thành Trận phù, bao phủ toàn bộ không gian dưới mặt đất này! Lần đầu tiên tòa mê cung to lớn dưới mặt đất này hiện rõ trong thức hải của Mạc Vấn.

Mạc Vấn mở mắt, xoay thân lại, đối mặt với con yêu nhện cực kỳ lớn. Cánh tay khôi lỗi nhấc lên cắm mạnh vào miệng của đối thủ, kiếm khí Canh Tân hỗn kim ẩn chứa ba thành Sát Lục Kiếm Ý bắn ra mạnh mẽ!

Phốc!

Cái đầu của yêu nhện nổ tung, nửa thân yêu nhện dưới kiếm quang huyết sắc đã hóa thành tro bụi.

Mạc Vấn rên khẽ một tiếng. Sát Lục Nguyên linh bị thương còn chưa khỏi, mỗi lần cưỡng ép thúc dục Sát Lục Kiếm Ý đều là gánh nặng không nhỏ, thương thế của Nguyên linh cũng nặng thêm vài phần.

Ly Bạc Nhai cùng Viên Kim đang đứng đằng xa nhìn lại sắc mặt liền thay đổi, không chút chần chờ hai người trốn vào trong cửa động. Đối mặt với người đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại hội, bọn hắn chỉ là ruồi muỗi! Còn lại hơn ba mươi tên phản bội may mắn sống sót cũng nhanh chóng dừng thu hoạch chiến lợi phẩm, theo chân hai người kia chạy trốn vào trong hành lang.

Khi Mạc Vấn đưa mắt nhìn khắp bốn phía địa huyệt, không còn một tên thí luyện giả nào còn đứng vững. Chiến đấu đã sớm kết thúc từ lâu, tất cả những người phản kháng hoặc đã bị giết, hoặc bị yêu nhện bắt được, bị bọc lại thành những cái kén ngay tại chỗ. Mà những thi thể bị giết cũng bị yêu nhện bọc lại tỉ mỉ rồi kéo đi, bầy yêu nhện giống như một đội quân đang quét dọn chiến trường, lần lượt mang chiến lợi phẩm kéo đi. Nhưng cái chết của đầu yêu nhện Nhị giai Thượng phẩm đã làm chúng ngây ra, xoay đầu nhìn về phía bên này, sau đó như vỡ òa ra, dưới sự kinh hãi tột độ cũng không thèm để ý đến chiến lợi phẩm nữa, nhao nhao trốn vào trong cửa động tối om.


Chỉ trong vài hơi thở, toàn bộ yêu nhện đã biến mất không còn một mống, chạy ra khỏi địa huyệt, chỉ còn rải rác hai chục cái kén chưa kịp kéo đi nằm yên lặng trên mặt đất.

Trên mặt đất vương đầy máu màu ố vàng hòa lẫn với máu màu đỏ tươi, đó bằng chứng của một cuộc chiến đấu kinh tâm động phách giữa nhân tộc cùng yêu thú, nhưng kết quả cuối cùng là thắng lợi hay là thất bại?

Ban đầu vốn là mấy trăm thí luyện giả còn sống sờ sờ ra đó, giờ chỉ còn lại hơn hai mươi cái kén nhộng, Mạc Vấn cảm giác hơi nhói lên trong lồng ngực. Hắn một mực an ủi bản thân rằng sự sống chết của những người này chẳng liên quan gì đến hắn cả, song chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lòng của hắn cũng không thể nào bảo trì cái cảm giác thản nhiên như trong tưởng tượng.

Xoẹt xẹt——

Mạc Vấn dùng Linh kiếm xé rách một cái kén, bên trong là một nữ thí luyện giả đã chết, bụng của nàng bị xuyên thủng, đôi mắt trống rỗng trợn trừng, toát ra sự sợ hãi tột độ cùng khó tin.

Mạc Vấn đến bên cái kén gần đó, lại dùng Linh kiếm xé rách, vẫn là một cỗ thi thể. Mạc Vấn trầm mặc mở từng cái kén ra, cuối cùng chỉ cứu sống được tám người trong số hơn hai mươi cái kén, sáu nam hai nữ. Không thấy Mộc Thanh Sơn và Trần Đồng, rõ ràng là đã bị Yêu tộc kéo đi rồi.

Nhưng làm cho Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn là cũng không thấy bóng dáng của Vân Linh Nhi. Thiếu nữ thần bí này có thể bình an vô sự giữa bầy Thương Lang và yêu thú Nhị giai Siêu phẩm, những con yêu nhện này chắc cũng không làm gì được nàng, chẳng lẽ trốn được rồi sao?


“Các người có tính toán gì chưa? Bây giờ ta đã khống chế được tòa mê cung này, nếu như các ngươi muốn ra ngoài, ta có thể chỉ các người đường ra.” Mạc Vấn thản nhiên nhìn tám người nói.

“Cái gì? Thực sự có thể ra ngoài sao?”

Tám người cực kỳ kích động, hai cô gái gần như phát khóc. Những gì đã trải qua trong mê cung tuyệt đối là một hồi ác mộng, có lẽ đã thành một Tâm Ma đáng sợ, sẽ tra tấn họ suốt một thời gian dài.

Mạc Vấn gật nhẹ, lấy ra một khối ngọc giản ghi vào một đoạn tin tức rồi ném cho bọn hắn.

“Đi theo chỉ dẫn trong ngọc giản, khoảng ba canh giờ là có thể ra ngoài, các ngươi yên tâm, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

Tám người gần như giành lấy ngọc giản, cảm ơn Mạc Vấn liên tục.

“Mạc Thu các hạ, ngài không đi sao?” Một gã thí luyện giả cảnh giới Kiếm Mạch Viên Mãn đột nhiên mở miệng hỏi.

Mạc Vấn nhìn hắn một cái: “Ta có một số việc cần phải chấm dứt.”

Người nọ nuốt nước miếng một cái: “Ngài, ngài muốn…”


“Chủ nhân tòa mê cung đãi khách tốt như vậy, tại sao ta lại không gặp một chút.” Trong mắt Mạc Vấn tỏa ra chút sát cơ. Tuy hắn không bị tổn thất gì nhiều, nhưng vị chủ nhân thần bí này đã làm những chuyện vượt qua sự chịu đựng của hắn, không cần biết là người hay yêu, cũng nên kết thúc việc này thôi.

Gã thí luyện giả cắn răng, đột nhiên quỳ xuống mặt đất: “Mạc Thu các hạ, xin cho phép ta đi cùng ngài, sư muội ta bị yêu nhện bắt đi, ta muốn cứu nàng!”

“Có lẽ nàng đã chết rồi!” Mạc Vấn lạnh nhạt nói.

Tên thí luyện giả cố chấp lắc đầu: “Không! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù là thi thể của nàng, ta cũng phải mang về Kiếm môn! Còn có rất nhiều huynh đệ đồng môn, ta không thể bảo vệ bọn hắn, đều là lỗi của ta, dù không cứu được cũng phải mang tro cốt bọn hắn về!”

“Mạc Thu các hạ!” Lại một tên thí luyện giả Kiếm Mạch hậu kỳ quỳ xuống: “Xin mang ta đi theo với, ta biết thực lực mình kém cỏi, sinh tử có số, ta sẽ không trách ngài.”

Mạc Vấn nhìn hai người này, một người Kiếm Mạch hậu kỳ, một người Kiếm Mạch Viên Mãn, nói thật mang bọn hắn theo tác dụng không lớn, thậm chí còn phải chiếu cố bọn hắn. Nhưng chứng kiến sự kiên định tuyệt đối trong mắt bọn họ, hắn cũng cảm thấy xúc động.

Trầm mặc một lúc: “Các ngươi muốn thì cứ theo, nhưng ta sẽ không chiếu cố cho các ngươi được”.

“Đa tạ các hạ đã chấp nhận!” Hai người mừng quá quỳ xuống.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.