Truyền Kiếm

Chương 278: Chương 274 : Đan điền dị biến




Vô số ánh sáng Hỗn Độn tóe ra từ trong đan điền Mạc Vấn, bao phủ hoàn toàn gian động thất biến nó thành một mảng mờ mịt. Không biết trải qua bao lâu, một đạo cửu thải hào quang (hào quang chín màu) bắn ra từ sâu trong đám Hỗn Độn, sau đó tất cả đám quang mang Hỗn Độn mãnh liệt co rút lại. Với tốc độ cực nhanh chúng đã co lại thành một điểm rồi biến mất ở vị trí đan điền Mạc Vấn.
Ánh sáng mờ ảo kia biến mất, thân thể Mạc Vấn cũng hạ xuống, nằm thẳng đuột trên mặt đất, toàn bộ động thất lại yên lặng như cũ…
Mạc Vấn không biết làm sao mà tỉnh lại, hắn cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ hắn ngủ say trong một mảng Hỗn Độn. Không có thời gian cũng không có không gian, hắn cứ ngủ như vậy trong đó, không nghĩ được gì, hay nói cách khác là hắn không thể suy nghĩ, nhưng tinh thần Mạc Vấn lại cảm nhận được sự bình lặng lạ thường. Loại cảm giác này rất thoải mái và dễ chịu, giống như quay trở lại làm phôi thai trong cơ thể người mẹ vậy, trong thời khắc này dường như chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn nữa.
Sau đó tự bản thân tỉnh lại, không có dấu hiệu nào, hắn nhìn thoáng qua hoàn cảnh bản thân. Đây là một gian thạch thất, dưới chân Mạc Vấn hiện ra một hình ảnh thô ráp vẫn còn thấy rõ dấu vết mới gia công không lâu.
Chỗ này vẫn là một gian động thất trong tòa di phủ, nhưng điều này không thu hút được sự chú ý của Mạc Vấn. Hắn đang bị thân thể của mình hấp dẫn, bởi vì sau khi tỉnh lại, hắn có cảm giác thân thể của mình đã khác trước rất nhiều. Một cảm giác nhẹ nhõm, một cảm giác như được giải thoát, cái cảm giác vô lực từ sau khi đan điền bị vỡ vụn cũng biến mất không thấy đâu nữa!
Để tâm thần chìm vào trong cơ thể mình, năng lực nội thị tự động thi triển. Mạc Vấn thấy được đan điền của mình, một loại cảm giác vui sướng không thể hình dung đang tràn ngập trên người Mạc Vấn, bởi vì đan điền của hắn đã sống lại rồi!
Sau khi vui mừng cực độ xong thì Mạc Vấn cũng tỉnh táo lại, bởi vì hắn phát hiện đan điền của mình khác với trước kia rất nhiều. Đầu tiên là không gian trở nên cực kì rộng lớn, nếu trước kia là cái ao nhỏ, thì hiện tại giống như một hồ nước lớn, rộng bát ngát. Hơn nữa vách giới hạn của đan điền cũng không còn là một mảnh mờ mịt tối tăm nữa, thay vào đó là màn sương mù màu tím, bao phủ toàn bộ đan điền biến thành một mảnh màu tím. Điều khiến Mạc Vấn càng kinh ngạc hơn đó là ở chỗ sâu nhất trong đan điền xuất hiện một khối mảnh vỡ kì dị không biết tên đang trôi nổi trong đó, thỉnh thoảng nó phóng xuất ra một hồi chấn động. Thêm vào đó, theo từng đợt chấn động kia, khí Hỗn Độn xung quanh cũng khẽ động co rút, theo một quy luật nào đó, giống như đang hô hấp vậy.
Đây là vật gì?
Mạc Vấn kinh dị đồng thời cũng hơi hoảng sợ một chút. Bởi vì hắn cảm nhận được trong làn khí Hỗn Độn này có ẩn chứa uy áp trầm trọng như thời Man Hoang cổ xưa, giống như khí tức tang thương của thế giới nguyên thủy phát ra. Lực lượng này đã vượt qua bất kì cấp độ nào Mạc Vấn từng chứng kiến, đây là một cấp độ cao không thể hình dung được. Với Mạc Vấn hôm nay thì ngay cả tư cách nhìn lên cũng không có, căn bản là không thể nhìn rõ dù chỉ một chút!

Khí Hỗn Độn! Đây là khí Hỗn Độn!
Đã từng đạt tới Ngũ Hành Viên Mãn tự động diễn biến ra Hỗn Nguyên, Mạc Vấn đã được tiếp xúc sơ bộ với Hỗn Độn Hậu Thiên này. Nhưng hiện tại kiếm khí Hỗn Độn so sánh với khí Hỗn Độn này, giống như trẻ con so với người lớn, căn bản không cùng một cấp độ! Mạc Vấn có thể cảm giác được, khí Hỗn Độn này nếu lộ một chút ra ngoài, có lẽ cũng có thể áp lún nguyên một ngọn núi lớn! Đó căn bản không phải là vật có thể còn tồn tại trên thế gian này!
Niềm vui của việc đan điền sống lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó chính là nỗi sợ hãi cùng bất an. Thứ đồ vật như này tại sao lại xuất hiện trong đan điền của mình được chứ? Mảnh vỡ này đến cùng là vật gì? Nó ở trong đan điền của mình là chuyện tốt hay xấu?
Mạc Vấn hít sâu một hơi, hắn tỉ mỉ kiểm tra một hồi từng tấc huyết nhục gân cốt kinh mạch trên thân thể mình. Không phát hiện ra có gì bất thường, thậm chí trải qua một lần ánh sáng Hỗn Độn chiếu xạ, kiếm thể của hắn còn càng thêm tinh thuần hơn, giống như được tinh luyện một lần nữa vậy. Lúc trước kiếm thể thu nạp số lượng lớn tinh khí của các loại linh tài, hiện tại chúng đã chính thức dung hợp lại với nhau thành một, không còn tí tạp chất nào. Mặc dù không tấn giai rõ ràng, nhưng Mạc Vấn có thể cảm nhận được bình cảnh của kiếm thể đã suy yếu vô cùng, chỉ cần có đủ tinh khí của linh tài, chắc chắn hắn có thể làm cho kiếm thể của mình tăng lên một cách nhanh chóng vững vàng!
“Tiểu sư thúc, người đã tỉnh rồi?”
Một tiếng kinh hỉ vang lên đánh thức Mạc Vấn, thân ảnh Tô Yến thanh tú động lòng người xuất hiện chỗ cửa phòng, trong tay nàng cầm theo một túi nước.
Mạc Vấn tạm thời bỏ qua sự việc thân thể mình, hắn mở miệng hỏi: “Ta hôn mê bao lâu?”
“Cũng tầm một tháng đấy, hôm nay là ngày thứ ba mươi tư.” Tô Yến vừa nói xong, nàng liền giống như cái máy hát: “Không biết hôm đó bị làm sao, tất cả mọi người bị một chùm sáng Hỗn Độn bắn tới làm hôn mê hết. Sau khi tỉnh lại thì đã là ba ngày sau đó, chỉ là tất cả mọi người đều tỉnh nhưng người lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Làm mọi người lo lắng gần chết.”

“Mọi người lo lắng cho Tiểu sư thúc, tất cả dứt khoát quyết định ở lại trong di phủ này. Mấy người sư tỷ hiện tại đang ra ngoài thăm dò, hai ngày nữa mới quay về.”
Nghe Tô Yến nói linh tinh xong, Mạc Vấn đại khái đã hiểu rõ tình cảnh của mình. Hiện tại trong di phủ còn lại hơn hai mươi thí luyện giả, có Thiên Trì Kiếm Tông cũng có Thiên Cơ Kiếm Tông. Thiên Cơ Kiếm Tông đã rời đi, trên người bọn họ còn có nhiệm vụ của sư môn chưa hoàn thành, hơn nữa phần lớn đám người của họ vẫn còn đang rải rác đâu đó trong Ảo Cảnh, không thể cứ vậy trì hoãn ở đây được. Nhưng xuất phát từ lòng quan tâm nên bọn họ vẫn để lại mười tên đệ tử. Thiên Trì Kiếm Tông thì tiếp tục lấy tòa di phủ này làm trung tâm, một bên chiếu cố Mạc Vấn, một bên thì thăm dò những khu vực không biết xung quanh.
Hiện tại Mạc Vấn đang lo lắng không biết đan điền của mình lại lần nữa trở thành màu tím, đến cùng là có thể sử dụng hay không? Khối mảnh vỡ cổ quái bên trong đan điền kia càng làm cho hắn có một cảm giác quỷ dị như đan điền này không phải của mình.
Khối mảnh vỡ không biết tên trong đan điền màu tím đang chậm rãi phun ra hút vào khí Hỗn Độn. Mạc Vấn tĩnh tọa trên một ngọn núi đá trong sơn cốc, hắn bắt đầu vận chuyển đoạn tâm quyết cổ xưa đã dẫn hắn đi vào con đường Linh Kiếm sư.
“Nguồn gốc của Kiếm là sắt thường, bởi vì được cầm mà thông linh, bởi vì tâm mà động, bởi vì máu mà sống, bởi vì suy nghĩ sai trái mà chết. Hình thần phù hợp, ấp ủ một ý nghĩ duy nhất, luyện tâm dưỡng kiếm, hấp thu khí Hỗn Nguyên Thiên Địa, tôi Kiếm hóa Linh, tàng kinh luyện mạch, làm cho Nhân Kiếm hợp nhất, Linh Thần tương hợp, đền đáp lại tuần hoàn, Sinh Sinh Bất Tức, ba loại Tinh – Khí – Thần tụ hợp tại đan điền…”
Một đám thiên địa linh khí bị một cỗ lực lượng thần bí dẫn dắt, chui vào người Mạc Vấn từ cổng Thiên Môn trên đỉnh đầu. Trải qua sự rèn luyện của Kiếm mạch trong cơ thể, chúng dần hóa thành một tia Hỗn Nguyên kiếm khí không thuộc tính chìm vào đan điền Mạc Vấn. Tiếp đó bỗng xảy ra một chuyện đáng sợ, khối mảnh vỡ luôn yên tĩnh trốn ở chỗ sâu nhất trong đan điền Mạc Vấn đột nhiên phóng ra một cỗ hấp lực quỷ dị. Sợi Hỗn Nguyên kiếm khí Mạc Vấn vừa tế ra kia bị cỗ hấp lực hấp thu không chút phản kháng, sau đó nó sát nhập vào trong đoàn Hỗn Độn mờ mịt.
Toàn thân Mạc Vấn chấn động, trong đôi mắt hắn chỉ có vẻ hoảng sợ. Thu nạp kiếm khí của mình? Cái này là gì vậy? Chẳng phải nói là tất cả kiếm khí mình vất vả tu luyện được đều cúng hết cho người khác sao?
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn hít sâu một hơi, hắn tiếp tục vận chuyển tâm pháp vô danh. Rất nhanh lại một đám Hỗn Nguyên kiếm khí nữa được hình thành, lúc này Mạc Vấn tập trung toàn bộ tinh thần kí thác vào tia kiếm khí kia, cẩn thận khống chế nó từng tí một nhập vào đan điền.

Trong khoảnh khắc kiếm khí nhập vào đan điền, khối mảnh vỡ kia lại phóng ra cỗ hấp lực một lần nữa, cỗ lực lượng này cực kì cường đại, hơn nữa nó còn ẩn chứa một ý chí không thể kháng cự. Chỉ trong nháy mắt, tia linh thức Mạc Vấn kí thác trên kiếm khí toàn bộ bị đẩy ra ngoài. Sau đó tia kiếm khí này liền thuộc về nó, đột nhiên sát nhập vào bên trong mảnh vỡ đang phun ra nuốt vào khí Hỗn Độn kia.
Giờ phút này, Mạc Vấn rốt cục đã cảm thấy sợ hãi. Nếu thứ này cứ một mực trốn trong đan điền của hắn, vậy thì chẳng phải hắn không thể tu luyện được kiếm khí nữa sao? Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến Chuyển Thế Thoát Thai Quyết mới được sao?
Lúc này Mạc Vấn lâm vào trầm tư một lúc lâu, hắn bỗng nhắm mắt lại yên lặng vận khởi tâm pháp Đại Chu Thiên Kiếm Quyết, chỉ chốc lát sau, hắn liền ngưng tụ ra một đám kiếm khí tinh thuần, chúng chậm rãi chìm vào đan điền.
Mảnh vỡ tiếp tục dị động lần nữa, không hề ngoài ý muốn, tia kiếm khí kia lại bị hút vào trong làn khí Hỗn Độn, hoàn toàn tan rã trở thành chất dinh dưỡng cho mảnh vỡ.
Tiếp tục thử vài lần nữa, từng loại Kiếm Quyết các thuộc tính mà hắn biết đều được tu luyện thử một lần, kết quả tất cả đều không khác nhau, bị mảnh vỡ thôn phệ hết.
Cuối cùng Mạc Vấn cũng phải dập tắt tất cả các ý niệm trong đầu của hắn về đan điền màu tím này. Hắn cũng thử lấy ra Sát Lục kiếm khí và Cuồng Đình kiếm khí trong Diệt Sát Kiếm Đan với Lôi Sát Đan rồi đưa vào đan điền, cả hai cũng bị đoàn khí Hỗn Độn kia hấp thu hết. Cuối cùng không thể không khẳng định, đây là một gia hỏa tham lam, bất kể là kiếm khí thuộc tính gì cũng bị nó ăn hết, giống như một kí sinh trùng cắn nuốt tất cả năng lượng xâm nhập vào phạm vi đan điền vậy.
Mạc Vấn thở dài, hắn không nghiên cứu đan điền của mình nữa, mà lấy ra một ngọc giản. Trong này có lưu lại thác ấn của chủ nhân di phủ về bộ Linh Bảo kiếm ấn kia. Tổng cộng có ba ngọc giản thác ấn mà Vạn Thiên Nhai lưu lại, Dạ Tiểu Huyền một phần, Mộ Dung Hinh một phần, còn một phần đương nhiên thuộc về Mạc Vấn.
Sau nửa canh giờ, mi tâm Mạc Vấn phát ra ánh hào quang, một đạo linh ấn hình kiếm kì lạ lóe lên một phát rồi chậm rãi chìm vào mi tâm.
Mở hai mắt, Mạc Vấn vung tay lên, một cỗ Khôi Lỗi hình người cao hai mét xuất hiện trước mặt. Mạc Vấn ấn tay lên ngực Khôi Lỗi, kiếm thức chậm rãi thẩm thấu vào trong, cuối cùng đã tìm được cơ quan hạch tâm Khôi Lỗi ở dưới cổ họng nó. Đạo kiếm ấn Kim Sắc mới hiện ra kia liền bắn ra từ mi tâm Mạc Vấn, lao đến nhập vào chỗ hạch tâm Khôi Lỗi, biến mất không thấy đâu nữa. Trong nháy mắt, Mạc Vấn cảm thấy bản thân mình cùng cơ quan Khôi Lỗi đã thành lập một mối liên hệ vô hình, tiếp đó kết cấu thân thể Khôi Lỗi hình người hiện ra trước mặt Mạc Vấn một cách rõ ràng.

Mạc Vấn lấy ra mười khỏa linh thạch Tam giai, khảm từng viên vào cơ thể cơ quan Khôi Lỗi. Khi tất cả cơ quan khép lại, hai mắt Khôi Lỗi hình người đột nhiên lóe lên linh quang màu đỏ. Gần như cùng lúc đó Mạc Vấn cảm nhận được cơ quan Khôi Lỗi này là một phần kéo dài của cơ thể mình, hoặc nói là bản thân mình đột nhiên hóa thành hai bản, một bản vốn là ở trong thân thể, một bản khác thì bên trong cơ quan Khôi Lỗi hình người.
Hai mắt Mạc Vấn hiện lên một tia dị sắc. Đây là lần đầu tiên hắn thử điều khiển cơ quan Khôi Lỗi, nó khác xa so với việc điều khiển kiếm khí phi hành!
Sau khi kinh ngạc một chút, Mạc Vấn đã bắt đầu thử điều khiển Khôi Lỗi.
Két ――
Một chân Khôi Lỗi chậm rãi giơ lên, rồi lại rơi xuống một cách ngây ngốc, thân thể hiện ra vẻ không cân đối, nhưng Khôi Lỗi hình người dường như không thèm để ý đến điều đó mà tiếp tục di chuyển về phía trước. Rất nhanh vẻ không cân đối kia đã biến mất, Khôi Lỗi di chuyển cực kỳ trôi chảy tự nhiên, giống như người thật vậy.
Tiếp đó, sau khi xích mang lóe lên trên Khôi Lỗi hình người, một cỗ Hỏa linh lực tạo thành quang diễm bắn ra từ trong cơ thể, thân thể nặng mấy ngàn cân của Khôi Lỗi liền trôi nổi vô định. Hơn nữa nó còn chậm rãi gia tăng tốc độ dần dần bay lên trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp đạt đến tam thuấn!
Nhưng rất nhanh, Mạc Vấn đã phải biến sắc, Khôi Lỗi hình người sau khi bay ra hơn vạn mét đột nhiên mất đi khống chế rơi thẳng xuống đất. Cũng may quang diễm trên người nó khôi phục lại như bình thường trong chốc lát, Khôi Lỗi hình người hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng không nguy hiểm) rơi trên mặt đất.
Thì ra thuật khống chế cơ quan Khôi Lỗi cũng có khoảng cách. Khôi Lỗi hình người này có khoảng cách khống chế cao nhất là hai mươi dặm, vượt qua hai mươi dặm thì linh thức của Mạc Vấn không thể nào truyền đạt ý chí cho nó được nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.