Truyền Kiếm

Chương 281: Chương 277 : Phệ Kim Nghĩ




Sắc trời tối dần, lúc tia nắng cuối cùng biến mất nơi chân trời, Hắc Kim Vân Văn Trùng triều mãnh liệt cuối cùng cũng phải lui đi. Mười thí luyện giả ngoại trừ tiêu hao số lượng lớn Linh Đan khôi phục cùng một ít linh thạch ra thì cũng không bị tổn thất quá lớn, thế nhưng chắc chắn là tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Dẫu vậy, có sự hấp dẫn của Huyễn Tinh Loa Mẫu, chút mệt mỏi ấy có thấm vào đâu?
“Dựa vào dò xét phán đoán của Ngự Linh Kiếm Tông chúng ta, thì sào huyệt của Huyễn Tinh Loa Mẫu ở sâu trong Đoạn Kiếm hạp cốc. Từ chỗ này của chúng ta để đi đến đó phải qua ba khu vực căn cứ của yêu trùng, Hắc Kim Vân Văn Trùng chỉ là bố trí tít bên ngoài của Huyễn Tinh Loa Mẫu mà thôi. Sau này còn có hai tộc yêu trùng nữa, nhưng hai chủng loại này cũng là loại hoạt động ban ngày, vì thế không cần để ý đến chúng… Chỗ chúng ta cần chú ý chính là sào huyệt của Huyễn Tinh Loa Mẫu, chỗ đó chắc chắn có một loại yêu trùng, Tinh Giáp Trùng Nhất giai Thượng Vị, về phần còn yêu trùng khác hay không thì vẫn chưa thể xác định được.”
Nam Cung Linh nhìn thoáng qua Kim Sí Bá Vương Điêu của Mạc Vấn, đột nhiên cười nói: “Mạc Thu sư huynh, yêu sủng này của ngài hình như không thể thu vào trong thú hạm.”
Mạc Vấn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Cái thú hạm kia của hắn không gian có hạn, bất kể là Đại Long Thú hay là Kim Sí Bá Vương Điêu thì cũng là yêu thú hình thể cực kỳ khổng lồ, bình thường sẽ không thể cất chúng vào trong.
“Tiểu muội không có ý gì khác, chỉ là yêu sủng này của ngài không thể tham gia lần hành động này, để nó ở bên ngoài thì lại quá nguy hiểm. Chỗ này tiểu muội có một bộ ‘nạp linh ấn’ Thượng Cổ, không biết sư huynh có hứng thú hay không?”
“Ngươi muốn cái gì?” Mạc Vấn trực tiếp nói.
“Hì hì, sư huynh quả nhiên là dứt khoát. Nhưng tiểu muội muốn cũng không nhiều, chỉ cần ba cái lông vũ trên trán con Kim Sí Bá Vương Điêu này và ba giọt máu huyết của nó nữa là đủ rồi.”
Mạc Vấn nhíu mày, đồ vật Nam Cung Linh yêu cầu đều là vật căn bản nhất của Bá Vương Điêu, sau khi mất đi chắc chắn nó sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, có lẽ cần một thời gian ngắn để tu dưỡng mới có thể hồi phục như cũ. Nhưng Nam Cung Linh giao dịch ‘Nạp linh ấn’ cũng chính là đánh đúng chỗ ngứa của hắn. ‘Nạp linh ấn’ tên như ý nghĩa, đó là một loại kiếm ấn chuyên môn thu nhiếp yêu sủng, là linh ấn chỉ thuộc về Ngự Thú sư. Nó có thể cưỡng ép yêu sủng lâm vào trạng thái hôn mê, hơn nữa còn thu nhỏ hình thể nó lại có thể nhét vào bên trong thú hạm. Tuy nói là thu nhỏ nhưng thật ra lại không phải là thu nhỏ, nó giống như một loại áp súc không gian khác.
“Ba giọt máu huyết quá nhiều, chỉ có thể cho ngươi một giọt.” Dù nói thế nào thì Kim Sí Bá Vương Điêu cũng vẫn là yêu sủng Mạc Vấn thu phục được, trải qua nhiều lần chiến đấu cùng nhau như vậy, hắn nhất định phải có trách nhiệm với nó.
Nam Cung Linh nghiêng đầu lệch sang một bên: “Một giọt thì một giọt, nhưng ta muốn được đủ ba cái lông vũ.”
‘Nạp linh ấn’ mà Nam Cung Linh giao dịch cho hắn rất thâm ảo, thế nhưng chỉ cần nó thuộc về phạm trù linh cấm thì trong mắt Mạc Vấn cũng không phải vấn đề gì to lớn, suy diễn một hồi là hắn có thể hoàn toàn nắm giữ được. Dùng Canh Kim kiếm khí ngưng tụ một đạo ‘Nạp linh ấn’ khắc sâu vào trán Kim Sí Bá Vương Điêu, theo sự thúc dục của linh ấn, ngoài thân Kim Sí Bá Vương Điêu hiện ra một đạo cấm văn huyền ảo, cuối cùng chúng đan vào nhau tạo thành một cái kén ánh sáng màu trắng bao phủ Bá Vương Điêu vào trong. Thể tích cái kén cũng bắt đầu thu nhỏ lại vài lần, sau cùng kích cỡ chỉ còn đường kính một trượng, Mạc Vấn xuất ra thú hạm, thu nó vào tầng thứ hai của thú hạm.

Giải quyết xong vấn đề của Hoàng Kim Điêu, mọi người xuất phát đi vào chỗ sâu nhất trong Đoạn Kiếm hạp cốc lúc nửa đêm. Một cái cửa động cực lớn hiện ra trước mắt.
Nam Cung Linh phát cho chín người mỗi người một cái bình ngọc: “Đây là Linh Dược Ngự Linh Kiếm Tông chúng ta đặc biệt điều phối, nó có mùi vị kích thích tính khí rất mạnh. Tinh Giáp Trùng không có thị lực, chúng chủ yếu dựa vào khứu giác cùng xúc giác để phán đoán phương hướng. Mọi người bôi thuốc này lên thân thể, sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của chúng.”
Ma Phàm nhận lấy chai thuốc, tay hắn mở nắp bình ra trước hít hà một cái, một cỗ mùi gay mũi bốc lên đập vào mặt. Bởi vì hắn dí quá sát suýt chút nữa chảy cả nước mắt.
“Nam Cung Linh, cái này của ngươi là thứ gì vậy? Cũng quá khó ngửi đi.”
“Nếu ngại nó khó ngửi, ngươi có thể không bôi.” Nam Cung Linh trợn mắt nói.
Mấy người khác cũng bóp mũi rồi bắt đầu bôi thuốc mỡ lên thân thể mình, ngay cả Thiên Hoàng Ảnh Hoàng là phái nữ cũng phải nhíu mày mà bôi thuốc mỡ lên cơ thể. Cũng không biết thuốc mỡ này được điều chế từ thứ gì, nó có màu nhũ vàng, bôi lên thân thể xong liền cứng lại thành một tầng chất dính màu vàng đất, nó có mùi tuyệt đối khó ngửi. Mọi người không thể không phong kín khứu giác của mình lại, nếu không bản thân mình sẽ là người bị hun chết đầu tiên.
Nam Cung Linh thả từ trong thú hạm của mình ra một con linh chuột toàn thân trắng noãn. Động tác của linh chuột mau lẹ, đột nhiên chui vào trong sơn động, cái mũi màu hồng phấn của nó nhanh chóng co rúm lại, dường như xác định là không có nguy hiểm, nó đột nhiên lao về phía trước mấy trượng, sau đó tiếp tục nhăn cái mũi lại.
“Mau, cùng đi theo.” Nam Cung Linh vội vàng đuổi theo con chuột màu trắng, những người khác cũng không dám làm ngơ, lục tục đi theo vào trong sơn động.
Hành lang trong sơn động này có đường kính không lớn, miễn cưỡng mới được một trượng, hơn nữa còn cực dốc gần như thẳng đứng. Mười người cầm nguồn phát sáng trong tay, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau con linh chuột màu trắng. Đi thẳng về phía trước không bao lâu, trước mặt mọi người xuất hiện rất nhiều đường rẽ không có quy luật nào. Nhưng con linh chuột màu trắng vẫn khịt mũi rồi nó trực tiếp chọn một đường mà xông thẳng vào.
Ầm ầm ――

Từ dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một hồi rung động nhẹ, sắc mặt tất cả đều thay đổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, thì hồi chấn động kia lại biến mất không thấy đâu nữa, khiến cho mọi người nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác. Trong mười người thì chỉ có Mạc Vấn là sắc mặt hơi kì lạ, thế nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, kì lạ chính là bọn họ chẳng gặp phải chút nguy hiểm nào, cũng không nhìn thấy bất kì bóng dáng con yêu trùng nào.
“Nam Cung Linh, ngươi sẽ không nghĩ sai chứ? Tại sao chỗ này không có lấy một con yêu trùng nào cả thế?” Ma Phàm dùng linh thức truyền âm nói.
Trong mắt Nam Cung Linh cũng xuất hiện vẻ kinh nghi, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống mặt đất sờ sờ một chút. Sắc mặt Nam Cung Linh ngưng trọng nói: “Không sai đâu, các ngươi xem, đây là phân và nước tiểu của Tinh Giáp Trùng, còn rất mới, vừa mới bài tiết chưa đến ba canh giờ.”
“Vậy đám yêu trùng kia chạy đi đâu hết rồi? Đừng nói với chúng ta là chúng biết rõ chúng ta sẽ tới, nên cố ý tránh đi mở đường cho chúng ta đấy nhé.” Ma Phàm mỉa mai nói.
“Nếu ngươi cảm thấy bất mãn thì có thể rời đi ngay bây giờ.” Nam Cung Linh cũng không nể mặt hắn nữa.
Ma Phàm tức giận hừ một tiếng, trong mắt hắn lóe lên hung quang. Nam Cung Linh cũng không thèm để ý đến hắn, nàng nhìn chỗ sâu trong hành lang một cái rồi thận trọng nói: “Có khả năng phía trước chính là gian ấp trứng của yêu trùng cấp thấp, mọi người cẩn thận.”
Sau một lát, trước mắt mọi người xuất hiện một cửa huyệt đi vào, nhưng trong địa huyệt lại im ắng lạ thường, không có bất kì điều gì khác lạ, yên lặng đến mức quỷ dị.

“Bên trong không có bất kì khí cơ nào!”
Mọi người dùng linh thức cẩn thận thăm dò bên trong địa huyệt, cuối cùng lại nhận được một kết quả kinh người, tất cả không khỏi quay lại nhìn nhau.
Một viên đá quang ảnh được ném vào, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng toàn bộ không gian địa huyệt. Đường kính hơn mười trượng trong địa huyệt không có bất kì vật gì, trên mặt đất chỉ có một tầng dịch nhờn màu vàng giống nước ối mà thôi.
Cả mười người rất nhanh đã tra xét toàn bộ địa huyệt một lượt, đừng nói là Tinh Giáp Trùng, ngay cả một con vật sống nào đó cũng không có.
“Ở đây có một cái động!” Âm thanh của Dịch Diễn truyền tới.
Ở một chỗ hẻo lánh trong địa huyệt, trên mặt đất xuất hiện một cái động đường kính một trượng yên tĩnh, hơn nữa lại còn là động thẳng đứng xuống dưới.
“Đám đất này còn rất mới, đều là vừa mới được đào lên thôi!”
Mọi người nhìn thấy đống đất mới bên cạnh cái động, cả đám quay lại nhìn nhau.
Nam Cung Linh cầm ra một viên đá quang ảnh ném vào trong đó, có thể nhìn thấy ánh sáng nhanh chóng tắt dần, cho đến lúc nó biến thành một chấm sáng nhỏ mới có một tiếng trầm đục nhỏ vang lên.
“Cái động này sâu chừng hơn trăm trượng!”
“Nam Cung sư muội, có thể cho linh chuột của ngươi xuống dưới đó dò xét một lượt hay không?” Ảnh Hoàng Diệp Huyên nói.
Nam Cung Linh lắc đầu, nàng chỉ chỉ vào đầu vai con linh chuột. Mọi người lúc này mới phát hiện ra, tiểu gia hỏa linh động nãy giờ này đến lúc này đã có biểu hiện như gặp phải vật gì đó cực kì đáng sợ, toàn thân nó co lại thành một cục lông tròn vo đang run rẩy cực độ. Đến tận lúc Nam Cung Linh rời khỏi phạm vi của cái động dưới đất nó mới khôi phục lại dáng vẻ linh động vốn có, hiển nhiên là trong động có khí tức khiến nó cảm thấy sợ hãi.

Trao đổi một chút với nhau, đám người lựa chọn tiếp tục đi về phía trước, đi vào một lối đi khác địa huyệt. Trên đương đi, bọn họ lại gặp được mấy cái địa huyệt nữa, dựa vào dịch nhờn như nước ối bên trong đó có thể thấy tất cả những chỗ này trước đây đều là gian ấp trứng của yêu trùng, chỉ là hiện tại không thấy bất kì bóng dáng trứng yêu trùng nào trong đó, lại càng không có yêu trùng, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Sau nửa canh giờ, mọi người có mặt trong một địa huyệt cực lớn có diện tích hơn trăm trượng. Nhưng bên trong địa huyệt vẫn là hoàn cảnh rỗng tuếch, trên mặt đất chỉ lưu lại dấu vết hoạt động của sinh vật nào đó.
“Chỗ này là gian đẻ trứng của trùng mẫu Tinh Giáp Trùng.” Nam Cung Linh lại hít một hơi khí lạnh. Vấn đề này đã quá mức kì lạ rồi, nguyên một tộc bầy Tinh Giáp Trùng cứ vậy mà bốc hơi! Là ai có năng lực lớn như vậy chứ? Mặc dù là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên cũng không thể vô thanh vô tức tiêu diệt cả một tộc bầy Tinh Giáp Trùng như thế được, hơn nữa lại còn không lưu lại một cỗ thi thể nào!
Đối với tất cả những sự việc phát sinh trong này, chỉ có một mình Mạc Vấn là người biết rõ. Bởi vì trước khi bọn họ đi vào trong sơn động, đã có một con vật ăn tạp chui vào trong huyệt trùng của Tinh Giáp Trùng. Những yêu trùng thuộc tính Thổ này đứng trước Địa Long Thú hoàn toàn là một hồi thảm kịch, chúng chỉ có tư cách trở thành đồ ăn của nó, chưa đến nửa canh giờ, cả đám mấy ngàn con Tinh Giáp Trùng đã bị Địa Long Thú quét ngang một lượt không còn chút nào, toàn bộ bị nó nuốt vào bụng.
Lúc này đây, con vật ăn tạp kia đã trốn sâu dưới mặt đất ngàn trượng, ở một chỗ nào đó thích thú tiêu hóa thức ăn của nó.
Mạc Vấn không giải thích gì cả, những người khác có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng bọn họ chỉ có thể cho rằng đây là một vụ án không thể giải quyết. Dù sao thì thế giới Linh Kiếm sư cũng là đất rộng của nhiều, bất kì sự việc kì lạ nào cũng có thể xảy ra.
Phía sau gian đẻ trứng của trùng mẫu này, cũng có một thông đạo, mọi người tiếp tục lướt qua địa huyệt xâm nhập vào trong.
Đại khái sau khoảng một phút đồng hồ, con linh chuột màu trắng dò đường phía trước đột nhiên dựng đứng toàn bộ lông trên người, nó hét lên một tiếng rồi chạy ngược trở lại, xoẹt một cái chui vào trong ngực Nam Cung Linh. Ngay sau đó là một hồi âm thanh sàn sạt dày đặc truyền tới từ sâu trong hành lang.
Sắc mặt Nam Cung Linh thay đổi, nàng ném một viên đá quang ảnh ra ngoài, viên đá rơi trên mặt đất cách đó hơn trăm trượng. Những người khác kể cả Mạc Vấn cũng tự mình ném ra một viên quang ảnh, rất nhanh trăm trượng phía trước đã được chiếu sáng hoàn toàn. Chỉ thấy trong bóng tối tràn ra một tầng thủy triều Kim Sắc, men theo thành động chui qua.
“Kiến ăn kim loại!” Nam Cung Linh kinh hô một tiếng, trong tiếng hét chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Thủy triều Kim Sắc trước mắt đúng là được tạo thành từ những con kiến màu vàng kim óng ánh. Những con kiến này có cái đầu rất lớn, nhỏ nhất cũng hơn mười cen-ti-mét, đại bộ phận là hai ba mươi cen-ti-mét, trong miệng lóe ra răng nhọn hàn quang sắc bén, toàn thân chúng như được tạo thành từ Hoàng Kim. Từng con nối đuôi nhau tạo thành một mảng, tập trung lại thành một thủy triều Kim Sắc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.