"Không, không có khả năng ... Ngươi phát hiện ra sơ hở khi nào?" Trên mặt phượng quan nữ tử lộ ra thần sắc khó tin.
Ánh mắt Mạc Vấn lạnh lùng: "Từ đầu tới giờ ta vốn đã không tin."
"Không có khả năng! Không ai có thể nhìn thấu thuật Tâm Huyễn của ta! Ngươi không thể phát hiện ra sơ hở!" Sắc mặt phượng quan nữ tử không còn một chút quyến rũ mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, sáu thị nữ bên cạnh vương tọa sắc mặt hung ác cũng đồng thời ép tới, khí tức uy áp của cảnh giới Kiếm Nguyên ép lên người Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhắm mắt lại rồi đột nhiên lại mở ra: "Giả thì vẫn chỉ là giả, cút ra ngoài cho ta!"
Bên trong thức hải, Sát Lục Nguyên linh phóng thích huyết mang vô tận, ánh sáng Sát Lục chiếu rọi mọi ngóc ngách thức hải. Trong thức hải vô tận một tia sáng bảy màu như ký sinh trùng bị huyết mang bức ra, sau đó bị Sát Lục Ý Chí đuổi ra khỏi thức hải không chút lưu tình.
Tia sáng bảy màu kinh hãi kêu lên một tiếng thảm thiết: "Ánh sáng Sát Lục! Ngươi vậy mà đã lĩnh ngộ nửa bước Sát Lục Kiếm Hồn!"
Theo dị biến của thức hải, cảnh vật xung quanh huyệt động cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Phượng quan nữ tử tiêu thất, sáu thị nữ cảnh giới Kiếm Nguyên cũng biến mất, năm trăm tên Huyết Giáp vệ Kiếm Cương Viên Mãn cũng biến mất, vương tọa, cung điện cũng hoàn toàn biến mất.
Mạc Vấn đứng trên rìa một tòa bán đảo làm bằng đá, mà dưới bãi đá mười trượng, nham thạch nóng chảy đỏ sậm thỉnh thoảng lại toát ra bọt khí, từng làn sóng khí nóng rực đập thẳng vào mặt, không khí xung quanh giống như đều bị bốc cháy, chỉ một bước nữa là hắn đã nhảy vào trong lòng nham thạch nóng chảy. Mặc dù thân thể hắn là kiếm thể cứng rắn, nhưng bị hủy diệt cũng là chuyện sớm hay muộn!
Phía trước hắn bên ngoài mười trượng có một cây cột đá thật lớn trụ vững trên nham thạch nóng chảy, trên đỉnh cột đá có một đầu dị thú nằm phủ phục lớn như một tòa điện các, trên lưng nó là một cái bối xác (giống như vỏ ốc sên hay mai rùa) bên trên có khắc hoa văn bảy màu. Mà ngoại hình nó cực kỳ giống với ốc sên ở thế tục chỉ khác là ốc sên phóng đại lên ngàn vạn lần, cái vỏ mai ở trên lưng này giống như một cái đại hải loa (con ốc biển lớn), đỉnh chóp có một vòng tròn xoay quanh cuối cùng là một đầu nhọn hướng xuống dưới, phóng xuất ra vầng sáng bảy màu mê hoặc, phía dưới thân thể trắc nõn như nhựa thông, đỉnh đầu là hai cái râu màu da đỏ sẫm như máu, phóng xuất ra hồng mang.
Mạc Vấn rất nhanh phát hiện ra đám người Nam Cung Linh cách đó không xa, chín người đứng trên bán đảo hình tròn phía trên, phía sau họ là cửa vào huyệt động. Giờ phút này chín người đều lộ ra vẻ mặt khác nhau, khi thì lầm bầm lầu bầu, khi thì hưng phấn khoa chân múa tay, như bị thần kinh.
Việc khiến Mạc Vấn không thể tin được chính là ngay cả Thiên Hoàng cùng Ảnh Hoàng, hai nữ tử kiệt xuất của thế hệ này vậy mà cũng có biểu hiện khác thường chưa có từ trước đến nay.
Vẻ mặt lạnh nhạt không chút đổi sắc cho dù đất lở trời sụp của Thiên Hoàng thì giờ phút này thay vào đó là thần thái nữ nhi thẹn thùng, nàng đang nói một mình với nơi nào đó trước mắt. Mạc Vấn cẩn thận nghe xong, trên mặt liền lộ ra thần sắc cổ quái, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi nữ Linh Kiếm sư đệ nhất này lại thầm mến sư huynh của nàng, Tử Ngọc! Lúc này dường như Hạ Thiên Tuyền đang thổ lộ với Tử Ngọc, nghe thêm chút nữa hình như nàng còn nhận được câu trả lời hài lòng!
Tiếp theo là Ảnh Hoàng Diệp Huyên, xem biểu hiện thái độ và lời nói có lẽ nàng đang chiến đấu với ai đó, đột nhiên hăng hái hô to: "Hôm nay, Diệp Huyên ta đăng ngôi lên làm Các Chủ, các kị kiếm hữu không cần đa lễ..."
Sau đó Mạc Vấn lại nhìn đám người Nam Cung Linh, mỗi người lại biểu hiện khác nhau. Nam Cung Linh có được rất nhiều yêu thú lợi hại, có được ngai vàng của thiên hạ đệ nhất Ngự Thú sư, Ma Phàm tôi luyện Tuyệt Vọng Kiếm Đạo rốt cục cũng ngưng tụ Kiếm Nguyên thành công, trở thành lão tổ Kiếm Nguyên, Âu Dương Lâm khiêu chiến cường giả các Tông trong thiên hạ, mỗi lần đều thắng lợi, đánh sâu vào cấp độ tu luyện cao hơn, Vân Hoàng Nghê Vân Thường lại buông bỏ tu luyện sống một cuộc sống an nhàn như người thường, Dịch Diễn thì nghiên cứu Trận Đạo, sẽ thành một Đại Tông sư Trận Đạo, Yến Tiếu Dương Kiếm đạo đại thành, dương danh thiên hạ, cũng cưới được một Linh Kiếm sư tuyệt sắc giai nhân nổi danh, tổ chức yến tiệc lớn, Mị Hoàng Hoa Tưởng Dung mị thuật vô song, làm cho một gã nam tử danh tiếng phải quỳ dưới váy mình, thị chinh phục toàn bộ thiên hạ bằng khả năng mị hoặc của mình...
Sau khi xem xong, trong lòng Mạc Vấn đã hiểu mọi chuyện. Huyễn Tinh Loa Mẫu chính là biến ảo khát vọng của mọi người thành sự thực, đạt được hiệu quả thôi miên, cũng bới ra những bí ẩn sâu nhất trong nội tâm từng người. Lúc trước ở trong hành lang gặp phải một tràng chấn động quỷ dị, có khả năng lúc đó là lúc nó xâm nhập vào thức hải, vì muốn càng tăng thêm hiệu quả bí ẩn, nó cố ý lấy thuật Tâm Huyễn ở trong tâm thần mọi huyễn hóa ra một cơn chấn động, làm cho tâm thần xung đột kịch liệt, nên rất khó phát hiện sự khác thường trong thức hải.
Chỉ là Huyễn Tinh Loa Mẫu quá xem thường ý chí của Mạc Vấn, gần như đã sắp chạm đến cánh cửa Kiếm Hồn, hơn nữa Sát Lục Chi Cảnh lại đi ngược phá cảnh, có thể nói tâm phòng của Mạc Vấn đã đạt tới một trình độ cực kì đáng sợ. Năng lực của con Huyễn Tinh Loa Mẫu này muốn đột phá tâm phòng Mạc Vấn tra xét bí ẩn trong lòng hắn hiển nhiên còn chưa đủ tư cách, kết quả chỉ đọc được một ít tin tức bề ngoài.
Lấy Mộ Thanh Thanh làm hình tượng tỷ tỷ xuất hiện rất đúng, nhưng nó không nên tự chủ trương cải biến hình tượng của Mộ Thanh Thanh. Làm vậy cho dù mị hoặc tăng lên mười lần nhưng tâm Mạc Vấn cũng sẽ không động. Bịa ra một cái thân phận Yêu tộc, cung cấp cho Mạc Vấn một cái gia tộc hiển hách, đó là thân tình và quyền lợi, điểm xuất phát rất tốt nhưng Huyễn Tinh Loa Mẫu lại phạm phải tư duy theo lối quán tính sai lầm, kết quả tin tức chỉ tốt ở bề ngoài không những không khiến hắn hứng thú tin tưởng mà ngược lại còn tiết độc vào sâu trong nội tâm hắn động đến một số thứ trọng yếu trong lòng, kết quả chỉ có thể là hoàn toàn trái ngược.
Chín người trên mặt phát ra nụ cười từ nội tâm, chậm rãi đi đến rìa bán đảo hình tròn giống như là phía trước có thể thỏa mãn nguyện vọng mà nội tâm bọn họ khao khát.
Mạc Vấn nhíu mày, bây giờ có thể nói chín người không một chút bố trí phòng vệ, không cần hắn động thủ mà chỉ cần đứng một bên nhìn chín người sẽ tự nhảy vào trong nham thạch nóng chảy hóa thành tro bụi, chẳng liên quan gì đến hắn.
Thật sự nhìn chín người đi tìm chết? Trong lúc theo chân bọn họ tất nhiên cũng không có thù hận gì, cuối cùng Mạc Vấn cũng không có được loại ý nghĩ ác độc này, hắn khẽ thở dài một tiếng, linh thức ẩn chứa linh lực phát ra một tiếng rít gào.
Tiếng rít gào ẩn hàm lực trùng kích sâu vào tinh thần làm lay động cả động quật dung nham, thế nhưng chín người vẫn không chút thay đổi, vẫn lộ vẻ mặt thỏa mãn tươi cười như trước kiên định bước đi.
Ánh mắt Mạc Vấn phát lạnh nhìn đầu dị thú bảy màu khổng lồ trên cột đá kia, cánh tay trái hắn bắn ra một đạo kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim.
Hai cái râu trên trán Huyễn Tinh Loa Mẫu càng thêm đỏ sậm như máu, một tầng sóng gợn vô hình bao phủ toàn bộ cột đá, kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim đánh lên trên bề mặt nổi lên một trận sáng sáng bắn tung tóe rồi tiêu thất.
Hai mắt Mạc Vấn khẽ chớp, Lam Tinh Kiếm xuất hiện trong tay, thân thể vừa động liền lao đi hướng về phía dung nham.
Huyễn Tinh Loa Mẫu nghênh cái đầu thật lớn lên, phát ra một tiếng huýt gió về phía Mạc Vấn, một cỗ tinh thần phong bạo đáng sợ quét qua.
Mạc Vấn rên lên một tiếng, hắn cảm thấy đầu mình như đụng mạnh phải cái gì, thức hải như bị một bàn tay vô hình độc ác quấy rối, dâng lên một cơn sóng lớn. Kiếm thức Mạc Vấn bị một cỗ lực lượng tinh thần đáng sợ va chạm phân tán, căn bản không thể ngưng tụ được.
Oanh ――
Trong hồ dung nham phía dưới, một cỗ nham thạch nóng chảy bị một luồng lực đạo vô hình nhấc lên lao ập về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn cố nén cơn đau trong đầu, cánh tay trái vung lên một quyền oanh kích nham thạch nóng chảy phía trên đầu. Nhưng nham thạch nóng chảy này không biết bị loại lực lượng nào quán thâu, quyền hình như nện vào một khối bình trướng cứng rắn, va chạm suýt chút nữa chấn bay cánh tay Khôi Lỗi Tí ra khỏi cơ thể. Nham thạch nóng chảy lấy nắm đấm Mạc Vấn làm trung tâm bắt đầu quay lại bao phủ khắp người hắn, còn chưa chạm vào người mà quần áo trên thân hắn đã bị địa hỏa đáng sợ đốt cháy, liệt hỏa độc hại bắt đầu ăn mòn làn da.
Mạc Vấn biến sắc, mượn lực phản chấn mà rúi lui về, thoát khỏi phạm vi bao phủ của sóng nham thạch nóng chảy, tránh khỏi bị hồ dung nham chụp được tại chỗ.
Một lần nữa lui về vòng tròn trên bán đảo, sau khi dập tắt ngọn lửa trên cơ thể, sắc mặt Mạc Vấn kinh nghi bất định. Hắn hừ nhẹ một tiếng, Thiên Huyễn Kiếm Dực xuất hiện trong tay, nháy mắt hóa thành hai cái Kiếm Dực, Thanh Quang Kiếm Dực lập tức được phát động.
Dưới tốc độ lục thuấn cực nhanh, khoảng cách vài chục trượng căn bản Huyễn Tinh Loa Mẫu không kịp phản ứng, Mạc Vấn giống như thuấn di xuất hiện bên trên cột đá.
Huyễn Tinh Loa Mẫu cực kì kinh hãi, nó lại phát động tinh thần trùng kích lần nữa, tinh thần phong bạo đáng sợ lại đánh vào thức hải Mạc Vấn.
Mạc Vấn rên rỉ một tiếng, thân thể hắn lảo đảo, nhưng cuối cùng vẫn đứng được vững vàng. Hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Huyễn Tinh Loa Mẫu, Mạc Vấn nâng Lam Tinh Kiếm trong tay nhắm về phía đầu nó.
Một tầng sóng gợn vô hình lại hiện ra trước mũi Lam Tinh kiếm.
Mạc Vấn cảm giác cánh tay chấn động, như lâm vào vũng bùn, toàn thân bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, mỗi lần di chuyển một tấc gần như đều hao phí tất cả lực lượng, mà lực trùng kích tinh thần của Huyễn Tinh Loa Mẫu lại càng như mũi nhọn càn quấy trong thức hải hắn.
Đám người Nam Cung Linh đã đi tới rìa bán đảo hình tròn, tình cảnh hết sức nguy ngập.
Mạc Vấn gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đột nhiên hóa thành màu đỏ, mi tâm có một đạo quang ảnh hình kiếm đỏ sẫm như máu phọt ra, lập tức nhập vào đầu của Huyễn Tinh Loa Mẫu.
Oanh ――
Cấp độ tinh thần tăng lên, phát ra một tiếng bạo nổ đáng sợ, như là bị đánh tan cái gì đó, Huyễn Tinh Loa Mẫu phát ra một tiếng rên rỉ. Trói buộc trên người Mạc Vấn lập tức biến mất, Lam Tinh Kiếm rốt cục không còn trở ngại đâm đến theo hướng trung tâm giữa hai cái râu của Huyễn Tinh Loa Mẫu.
Huyễn Tinh Loa Mẫu đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ to vang, cả người nó run rẩy kịch liệt, thân hình chậm rãi ngã xuống.
Mạc Vấn phun ra một ngụm máu, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, thân thể mềm nhũn nửa quỳ xuống. Hắn mạnh mẽ vận dụng bản thể Sát Lục Nguyên linh đánh sâu vào thức hải Huyễn Linh Loa Mẫu, gần như làm cho Sát Lục Nguyên linh đang bị thương nặng hoàn toàn hỏng mất, chẳng khác nào linh hồn suýt chút nữa bị vỡ vụn một nửa!
Vào khoảng khắc Huyễn Tinh Loa Mẫu chết, đám người Nam Cung Linh lập tức tỉnh lại từ trong ảo giác. Cả đám thần sắc đại biến, khi thấy tình cảnh cột đá trên dung nham động quật lại càng sợ hãi hơn. Bọn họ đều là thiên tài đương thời, là hạng người tâm trí cao tuyệt, tâm niệm vừa chuyển lập tức hiểu được sự tình.
"Ta muốn bối xác và hai cái râu của Huyễn Linh Loa Mẫu."
Mạc Vấn nhập định dần tỉnh lại, hắn thản nhiên nói ra câu đầu tiên.
Mọi người đang vội xử lý thi thể Huyễn Linh Loa Mẫu thì sắc mặt khẽ biến.
"Không được!" Ma Phàm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Chúng ta đã ước định mọi người chia đều thu hoạch từ Huyễn Tinh Loa Mẫu, bối xác và râu đều là tinh hoa của Huyễn Tinh Loa Mẫu, có thể có giá trị tương đương tủy não, ngươi không thể lấy đi toàn bộ, trừ phi ngươi buông bỏ không lấy tủy não nữa!"