Truyền Kiếm

Chương 312: Quyển 4 - Chương 308: Không Đường Lên Trời



“Kiếm khí Tam giai Siêu phẩm!” Con ngươi Hàn Niệm Ba bỗng nhiên co rụt lại!

Bạo!

Tinh thần Lam phát ra từng tiếng gào thét. Ba chuôi Địa Cực kiếm đồng thời nổ tung, Thổ linh lực nồng đậm phun ra từ trong ba chuôi kiếm khí Tam giai Siêu phẩm, uy thế mạnh hơn so với lúc Mạc Vấn tự bạo hai tấm Kiếm Đồ chuẩn Tam giai mấy chục lần! Không gian cũng không thể thừa nhận được mật độ linh lực cuồng bạo trùng kích như vậy, giống như tấm gương bị nứt tạo thành vô số khe nứt tối đen. Một cỗ khí lưu màu xám từ trong khe nứt thổi ra, khe không gian này chứa Quy Khư Chi Phong (cơn gió quay về khứ) có thể chôn vùi tiêu diệt vạn vật, dưới cảnh giới Kiếm Nguyên chạm vào hẳn phải chết, chỉ có Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên thi triển toàn lực mới có khả năng ngăn cản được.

Linh lực phong bạo đáng sợ hoàn toàn bao phủ phạm vi mười dặm bên trong thiên không. Kiếm Đồ Thông Minh của Hàn Niệm Ba đứng mũi chịu sào, lập tức bắn ra ngoài, ngay sau đó cả Hàn Niệm Ba và Hà Diệc Phong đều bị cuốn vào bên trong.

Ba chuôi Địa Cực kiếm tự bạo, trong lòng Lam có hơi đau buồn, chỉ sợ lúc này đã hạ xuống một giai vị rồi, nàng vừa mới tấn giai Tam giai Thượng phẩm không lâu, còn chưa kịp thưởng thức đấy. Nhưng mà tình hình hiện tại cũng không còn cách nào khác, muốn chạy thoát khỏi tay hai gã Linh Kiếm sư Kiếm nguyên hậu kỳ nếu không trả giá lớn thì căn bản là không được. Hơn nữa Địa Cực kiếm cũng không phải hoàn toàn là do nàng luyện hóa, nó chính là bị nàng mạnh mẽ nhét vào bên trong Trọng Nguyên kiếm trận, mượn nhờ linh lực của chúng khó khăn lắm Kiếm Đồ mới có thể tấn giai đến Tam giai Thượng phẩm. Thiếu ba chuôi Địa Cực kiếm liền mất đi ba phần khống chế, có lẽ điều này càng có lợi hơn để cho thực lực của nàng có thể phát huy.

Giờ phút này Lam không dám dừng lại một chút nào, nàng cũng không cho rằng ba chuôi kiếm khí Siêu phẩm này tự bạo lại có thể làm gì được Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ, cùng lắm chỉ làm cho đối phương luống cuống tay chân một phen, nghiêm trọng hơn một chút thì cũng chỉ tạo thành vết thương nhẹ mà thôi. Chờ khi bọn họ thoát ra mà ra tay, bọn hắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với Kiếm Đồ vô chủ như nàng, hơn nữa Kiếm Đồ lại chưa chân chính tấn giai đến Tứ giai, trước mặt Linh Kiếm sư nàng sẽ lâm vào hoàn cảnh cực kì xấu.

Lam thúc dục lực Nguyên Từ trong Kiếm Đồ đến mức tận cùng, sau đó nàng hóa thành một đạo quang hồ màu u lam lập tức biến mất phía chân trời.

Ba chuôi Địa Cực kiếm tự bạo hình thành một trận dao động hủy diệt, tuy chỉ giằng co trong thời gian mấy hơi thở nhưng nó lại dẫn phát ra hiệu ứng trái ngược liên tục trọn vẹn nửa khắc đồng hồ. Những vết nứt không gian đen kịt như Thiên Ngân kia đang dần bị lực lượng Không Gian Pháp Tắc san bằng.

Trước khi khe nứt hoàn toàn khép lại, có hai đạo kiếm quang vọt ra từ một khe hở lớn nhất, chính là Hàn Niệm Ba và Hà Diệc Phong. Hiện tại hai người vô cùng chật vật, cả người quần áo tả tơi, so với ăn mày cũng không hơn bao nhiêu, khóe miệng Hà Diệc Phong còn lộ rõ một vài sợi tơ máu.

Làm cho Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ hộc máu, đây không phải là thương thế bình thường có thể tạo thành.

Hàn Niệm Ba tuy rằng không có thương thế rõ ràng, nhưng khí sắc của lão cực kém, trên mặt hiện ra trạng thái tái nhợt, ánh mắt hắn lóe ra hung quang nguy hiểm. Hàn Niệm Ba nhìn phương hướng Lam bỏ chạy rồi lạnh lùng cười: “Muốn đào thoát khỏi tay bổn tọa không dễ dàng vậy đâu!”

Linh quang chợt lóe, một cái la bàn tinh xảo xuất hiện trong tay Hàn Niệm Ba, tiếp theo phía trên Linh kiếm hiện ra một linh thể bạch lang, nó há mồm phun ra một tia huyết tuyến, xung quanh ẩn chứa khí Sát Lục. Tinh thạch trong suốt ở trung tâm la bàn phóng xuất ra một đạo linh quang thu huyết tuyến vào, sau đó cái kim chỉ dẫn trên la bàn bắt đầu tự động xoay tròn, một lát sau mới ổn định chỉ thẳng tới một phương hướng.

“Hừ, bổn tọa đã giam cầm một đạo linh tức của hắn, cho dù hắn chạy đến chân trời góc bể cũng đừng mơ thoát được!” Thần sắc Hàn Niệm Ba trở lên hung ác.

“Hàn tôn sứ, hiện tại làm thế nào? Tiếp tục truy tung sao?” Hà Diệc Phong hỏi.

Hàn Niệm Ba nhìn gã một cái: “Ngươi trở về báo cho ba vị đồng môn của ta biết, nói toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở đây cho họ biết. Bọn họ sẽ biết phải làm gì tiếp theo.”

Nói xong, Hàn Niệm Ba trực tiếp điều khiển kiếm quang dựa theo vị trí chỉ thị của la bàn đuổi theo. Còn về phần cái phi toa kia, vừa rồi ở trong vụ tự bạo của Địa Cực kiếm đã tổn thương nghiêm trọng, độn tốc không cả bằng một nửa lúc toàn thịnh, chi bằng trực tiếp ngự không đuổi theo còn nhanh hơn.

Địa Long Thú nhanh chóng chở Mạc Vấn xuyên qua mấy ngàn trượng sâu trong lòng đất, đất đá bốn phía cứng rắn nhưng trước mặt Địa Long Thú hoàn toàn như là dòng nước mà Địa Long Thú chính là con cá bơi dạo trong đó. Không những không có chút lực cản mà ngược lại còn sinh ra một cỗ trợ lực thúc dục Địa Long Thú tiến bước.

Từ trong ảo cảnh, Địa Long Thú đã liên tục cắn nuốt số lượng lớn Yêu thú Thổ hành, tiến bộ rất rõ ràng, độn tốc bây giờ tuyệt đối không kém hơn so với Yêu thú Tam giai trên mặt đất. Tốc độ này đã vượt qua tam thuấn sắp sửa tiếp cận với vận tốc của âm thanh.

Nửa canh giờ sau, một người một thú đã xuất hiện ở ngoài ngàn dặm, lúc này Mạc Vấn mới ra lệnh cho Địa Long Thú giảm tốc độ. Ở đó chờ một lát, một đạo linh quang xuyên qua lòng đất trực tiếp hạ xuống tay Mạc Vấn tạo thành một cái tranh cuộn.

“Ngươi bị thương?” Mạc Vấn cảm giác được linh tức của Lam có chút đen tối, hắn nhíu mày.

“Không có việc gì, ta tự bao ba chuôi Địa Cực kiếm, bị thương đến nguyên khí. Cũng may là ba chuôi Địa Cực kiếm không có bị ta hoàn toàn luyện hóa, nếu không cũng sẽ không chỉ tổn thương đến vài điểm nguyên khí đơn giản như vậy.” Lam truyền ra dao động.

Mạc Vấn trầm ngâm một chút, hắn vung tay từ trong kiếm nang lấy ra một khối kết tinh màu trắng.

“Đây là cái gì?” Tinh thần dao động của Lam xuất hiện một tia hỗn loạn. Đây là biểu hiện của sự kích động, bởi vì nàng cảm giác rất rõ ràng khối tinh thạch trong tay Mạc Vấn đối với Linh thể Nguyên linh của nàng có rất nhiều chỗ tốt.

“Tủy não của Huyễn Tinh Loa Mẫu, có thể tăng cường Kiếm Ý của Linh Kiếm sư, có lẽ đối với Nguyên linh của ngươi cũng có sự trợ giúp.”

“Huyễn Tinh Loa Mẫu? Đó là cái gì?” Lam nghi hoặc hỏi. Bao năm bị nhốt ở Đầm Lầy Mê Vụ, kiến thức của nàng cũng có hạn, dẫu vậy Lam cũng không có truy hỏi sự tình kỹ càng, Kiếm Đồ phóng ra một cỗ linh quang cuốn kết tinh vào. Trong khoảnh khắc kết tinh bị mài nhỏ hóa thành một mảnh quang phấn rồi chui vào bên trong Kiếm Đồ.

Nhanh chóng, Kiếm Đồ kích động xuất ra bên trên một tầng quang mang sương mù màu hoàng kim. Bên trong truyền ra âm thanh Lam lười biếng nỉ non: “Thật thoải mái, ta cảm giác Linh thể của mình ngày càng thêm ngưng thực được một phần. Ah... nếu mỗi ngày ta đều cắn nuốt một viên này, có lẽ chưa đến vài năm Linh thể của ta sẽ thành thục, lột xác thành Chân Linh Tứ giai.”

Mặt mũi Mạc Vấn tối sầm, ngươi coi đây là rau cải trắng à? Mỗi ngày đều ăn, trên người hắn hiện tại còn chưa đến chín mươi viên, một ngày một viên chưa đến ba tháng là hết sạch.

Mạc Vấn rút ra từ trong đan điền một đạo linh khí tổ mạch sau đó dẫn dắt nó vào trong Kiếm Đồ.

Lam không có ngăn cản, trực tiếp thu vào. Tiếp theo nàng truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Đây là linh khí gì? Thật tinh thuần! Nếu Kiếm Đồ được đặt vào bên trong linh khí này dựng dưỡng, đạt tới Tứ giai chỉ là chuyện sớm hay muộn!”

“Linh khí tổ mạch, nhưng muốn dùng nó tắm rửa thì không cần suy nghĩ nữa, trên người ta cũng không có nhiều.” Lúc này Mạc Vấn đáp lại một câu.

Lam hì hì cười: “Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi tưởng là thật sao? Đúng là không biết hai năm nay ngươi đã trải qua những cái gì, cái viên kết tinh thần kỳ kia, linh khí tổ mạch, chậc chậc, bây giờ ta đang có chút hối hận là đã không cùng ngươi lang bạt.”

Mạc Vấn nhíu nhíu mày, hiện tai Lam cho hắn cảm giác có chút khác với trước kia. Nàng trở nên hoạt bát hơn không giống lúc mới gặp trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như là một nữ cường nhân hơn hai mươi tuổi biến thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy như hoa, không biết đây là tiến hóa hay thoái hóa nữa. Khí Linh đúng là loại tồn tại có chút khó hiểu, thế nhưng không thể không nói hiện Lam đã có nhiều nhân vị hơn.

“Ngươi xem cái này có ích không?” Mạc Vấn từ trong kiếm nang lấy ra một cái nhục tu: “Đây chính là râu của Huyễn Tinh Loa Mẫu, có thể gia tăng lực lượng tinh thần, Linh thể của ngươi thuộc loại năng lượng tinh thần, hẳn có thể ký thác ở bên trong. Có thêm một tầng phòng hộ, Linh thể của ngươi cũng thêm một phần bảo đảm, một ít công kích nhắm vào Linh thể của ngươi cũng sẽ không có hiệu quả.”

“Có đồ tốt như vậy sao?” Lam truyền ra một trận dao động vui sướng, thế nhưng nàng rất nhanh hoài nghi nói: “Ngươi cam lòng đem nó cho ta.”

Mạc Vấn cười nhẹ: “Yên tâm, ta còn một cái nữa, đã bị ta tế luyện qua, cái còn lại này là đặc biệt để lại cho ngươi.”

Lam đột nhiên trầm mặc, sau một lát nàng truyền ra một dao động: “Ta đây không khách khí, vì báo đáp ngươi đã cho ta những chỗ tốt này, ta quyết định sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ, chờ nha.”

Mạc Vấn lắc lắc đầu, tính cách Lam đúng là biến thành tính cách của tiểu cô nương, làm cho hắn ít nhiều không quen.

Đột nhiên có một cỗ linh thức cường đại từ bên trên mặt đất quét xuống dưới, Mạc Vấn biến sắc, đúng là âm hồn không tiêu tan mà!

Mạc Vấn lập tức thúc dục Địa Long Thú đi sâu vào lòng đất thêm mười dặm! Mười lăm dặm! Hai mươi dặm! Ước chừng đi xuống hai mươi dặm nữa Mạc Vấn mới cảm giác cỗ linh thức kia biến mất.

Thông thường, linh thức của Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên có thể dễ dàng phóng xạ vượt qua phạm vi hai mươi dặm, Kiếm Nguyên hậu kỳ đạt tới một trăm dặm cũng không phải là không có khả năng. Thế nhưng bên dưới đất do có đất đá và các loại khoáng vật, dị vật cách trở quấy nhiễu nên phạm vi dò xét đã giảm xuống rất nhiều. Căn cứ theo thành phần thổ nhưỡng phức tạp không giống nhau mà trình độ suy yếu giảm theo cấp độ từ hai đến mười lần, thậm chí có thể hoàn toàn ngăn cách. Mà nơi này làm suy yếu đến năm lần, Hàn Niệm Ba chỉ có thể dò xét ở hai mươi dặm trong lòng đất, hơn nữa còn cực kì hao tổn tâm thần.

“Ân?” Trên mặt đất, Hàn Niệm Ba nhướng mày, thoáng nhìn qua la bàn, trên mặt la bàn chỉ thị vẫn ở phạm vi này, lão không khỏi cười lạnh một tiếng: “Bổn tọa xem ngươi có thể trốn bao lâu trong lòng đất!”

Sau khi thoát khỏi phạm vi dò xét của linh thức Hàn Niệm Ba, Mạc Vấn thúc dục Địa Long Thú chọn một phương hướng rồi chạy đi.

Hiện tại một hơi đã chạy ra xa vạn dặm! Đã tiến vào một đại Châu khác, là Huyền Linh Châu chỗ của Huyền Trọng Kiếm Tông, lúc này Mạc Vấn mới dám cho Địa Long Thú đi lên mặt đất.

Vậy mà hắn vừa mới tiến đến chỗ dưới lòng đất hơn mười dặm, một cỗ linh thức cường đại lại bao phủ hắn!

Lúc này Mạc Vấn hoàn toàn biến sắc, lập tức lệnh cho Địa Long Thú chui xuống, sắc mặt âm u bất định nhìn lên phía đỉnh đầu.

Trầm ngâm một lúc lâu, Mạc Vấn lại chọn một phương hướng khác rồi ra lệnh cho Địa Long Thú tiếp tục tiềm hành. Đi mấy ngàn dặm rồi lại tiếp tục chui lên nhưng lại gặp cũng đúng là linh thức như âm hồn bất tán kia buông xuống!

“Hắn nhất định có phương pháp truy tung phương vị của ngươi.” Thanh âm Lam âm thầm truyền ra từ trong Kiếm Đồ.

Mạc Vấn trầm mặc thật lâu, trên mặt lộ chút chua xót. Chuyện tình tệ nhất trong kế hoạch đã xảy ra. Trên người hắn không có đạo tinh thần ấn ký nào đặc biệt, nói cách khác vấn đề không nằm trên người hắn mà đối phương có thể tìm ra thì nguyên nhân chỉ có một: linh tức của hắn đã bị đối phương bắt được. Hắn nghĩ đến lần va chạm trực tiếp lúc trước trên mặt đất có khả năng chính là vào cái thời điểm kia linh tức của hắn bị đối phương bắt được.

“Lam, thật sự ngươi không nên đi theo ta.” Mạc Vấn đột nhiên nói.

“Như thế nào? Ngươi muốn đuổi ta đi sao?” Lam bất mãn hừ nhẹ một tiếng.

“Ngươi có biết không, Lam, ta rất vui khi có thể biết ngươi.” Mạc Vấn dừng lại một chút: “Tình cảnh của ta hiện tại thực sự không ổn, vốn tưởng chỉ có một Vô Vi Kiếm Tông nhưng ta không nghĩ tới sau lưng còn có Kiếm Tông Phủ Các. Lực lượng của ta hiện nay căn bản không thể chống đỡ, không lâu sau toàn bộ Tử Vân Tinh Các, không, toàn bộ Huyền Thiên Phủ đều không có chỗ cho ta dung thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.