Truyền Kiếm

Chương 321: Quyển 4 - Chương 317: Tính Toán



Trong lòng Thích sư huynh khẽ động, tỏ vẻ bình tĩnh bước tới, đầu tiên là đá cho tên Linh Kiếm sư chạy trước tiên kia một phát, quát hỏi: “Yêu cái gì Yêu? Gặp quỷ sao?”

Tên đệ tử kia lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi lồm cồm bò dậy, lời nói có chút lộn xộn: “Yêu thú! Là Yêu thú!”

Một tràng tiếng động sàn sạt rất rõ ràng truyền ra từ phía khu rừng đối diện, chỉ thấy một đầu dị thú màu bạc, sau lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có một sừng, chiều cao đến hơn chín trượng đang chậm rãi từ trong rừng đi ra. Một cái lùm cây cao quá đầu người đã bị thân thể cao lớn của nó nghiền ép ào ào đổ xuống.

Đầu dị thú này thần thái nhàn nhã, giống như một tên Thú Vương được ăn uống no đủ đang tuần tra trên lãnh địa của mình. Nó nhìn đám Thích sư huynh giống như đối với loài bò sát hai chân nhỏ bé, vẻ như không thấy, cất bước thong thả đến chỗ đất trống trên bãi biển đặt mông nằm xuống, thích ý trong mũi phát ra hơi thở phì phì, cái đầu to tướng gác trên hai chân trước nhàn nhã hóng gió biển.

Gặp tình huống như thế này, đám Linh Kiếm sư cùng Thích sư huynh quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Thích sư huynh, đây là Yêu thú gì?” Một gã Linh Kiếm sư dò hỏi Thích sư huynh.

Thích sư huynh tức giận hừ một tiếng: “Làm sao ta biết được?”

“Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?” Tên Linh Kiếm sư khiêm tốn nói.

Vẻ mặt Thích sư huynh âm tình bất định, ánh mắt lóe lên một cái nói: “Nhìn Yêu thú ngái ngủ đằng kia, dựa vào hình thể rất có thể là Yêu thú Nhất giai đỉnh cấp, cùng lắm là Yêu thú vừa mới tấn cấp Nhị giai Hạ vị, chúng ta hãy bắt lấy nó! Yêu thú này hình thể to lớn dị dường, thần thái cũng phi phàm, nói không chừng đúng là dị chủng truyền thừa từ Thượng Cổ, nếu bắt được nó thì cho dù là không lãnh được phần thưởng trong nhiệm vụ lần này, chúng ta cũng có thể kiếm được một món hời lớn!”

Cả đám Linh Kiếm sư hai mắt lập tức sáng lên, tham lam nhìn cự thú màu bạc đang hóng gió biển đằng kia, giống như đang hận không thể chém con Yêu thú này ra thành tám khối luôn vậy.

“Lân giáp trên thân nó thật là đẹp, nhất định là bảo bối, ta muốn lấy lân giáp của nó làm một cái Linh Giáp cao cấp!”

“Ta thích cái sừng trên đầu nó, chậc chậc, chỉ cần tạo hình một chút lập tức có thể dùng để làm kiếm phôi Linh kiếm.”

“Da của nó chắc chắn cũng không tồi, có thể dùng làm tài liệu Kiếm Đồ.”

“Gân của nó...”

“Móng vuốt của nó...”

“Yêu đan của nó...”

Trong phút chốc, vài tên Linh Kiếm sư đã đại khái nói rõ ra hết công dụng của từng bộ phận trên toàn thân Đại Hôi.

Trong lúc một tên Linh Kiếm sư dáng người nhỏ gầy đang đề cập đến chuyện cha mẹ Đại Hôi khi xưa có phải là Thú Tiên hay không, thì Đại Hôi đang một mực chợp mắt bỗng giận dữ phát ra một tiếng rống kinh thiên. Yêu khí cuồng bạo lập tức tạo nên một cái vòng xoáy mãnh liệt, bao phủ toàn bộ bãi biển vào bên trong bão cát, hoàn toàn phóng thích ra khí tức của Yêu thú Nhị giai đỉnh cấp.

Tám gã Linh Kiếm sư không kịp đề phòng, tất cả đều bị cuốn vào trong vòng xoáy, đến khi gió lốc dừng lại, bảy tám tên Linh Kiếm sư phát hiện ra bản thân đều đang nằm trên ngọn cây trong rừng, cách xa hơn trăm trượng. Tất cả đều lãnh đủ một trận quay cuồng đến thất điên bát đảo.

Trong miệng Đại Hôi ngâm nga tiếp một tiếng, lần nữa dùng yêu lực hóa thành một cỗ yêu phong cuốn tám người quay trở về, ngã ngổn ngang ở trước mặt nó.

Tiếp theo Đại Hôi chĩa cái đầu cực lớn của nó vào tên Linh Kiếm sư đã nói đến chuyện Thú Tiên, hai mắt lộ hung quang, dường như thiếu chút nữa đã nhai đầu tên kia.

Tinh thần gã Linh Kiếm sư kia đã bắt đầu hốt hoảng rồi, uy áp của Yêu thú Nhị giai đỉnh cấp cũng không phải dễ dàng thừa nhận như vậy, nhất là với một con Yêu thú đang nổi giận. Mùi nước tiểu bốc lên, gã này đã bị dọa đến tiểu trong quần.

“Yêu, Yêu thú Nhị giai đỉnh cấp...” Lưỡi Thích sư huynh cứng ngắc, dùng hết sức bình sinh mới có thể nói được một câu, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Đối mặt với Yêu thú Nhị giai đỉnh cấp, bọn hắn, những gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ, cơ bản là một mâm thức ăn! Đoán chừng chỉ cần với một cái hắt hơi đã có thể giết chết bọn hắn.

Trên Huyền Nguyệt đảo này thậm chí có Yêu thú Nhị giai đỉnh cấp tồn tại! Nếu biết sớm thì có đánh chết gã cũng sẽ không tiếp nhận cái nhiệm vụ chó má này. Chết tiệt, đến lúc này sư tôn cũng không thèm nói? Lão hỗn đản này, chẳng lẽ là xem ta không vừa mắt, muốn giết ta chăng?

Trong lòng Thích sư huynh dâng lên nỗi hối hận như nước sông cuồn cuộn chảy liên miên không dứt.

Đại Hôi hung tợn nhìn chằm chằm tên Linh Kiếm sư này một lát, cuối cùng nó cũng không thèm ăn thịt tên này mà lui ra vài bước, một chân trước nâng lên, dùng một cái lợi trảo cào vào trong bờ cát vài cái. Sau đó lại lần nữa phát ra một cỗ yêu phong, kéo gã Thích sư huynh kia tới trước mặt.

Tim của Thích sư huynh có thể nói là đã nhảy lên đến tận cổ họng rồi, nhắm mắt chấp nhận số phận, nhưng mà đợi cả nửa ngày gã cũng không thấy xảy ra chuyện gì. Cẩn thận mở mắt ra, lọt vào tầm mắt gã là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt cát.

“Mấy tên tiểu tử các ngươi, bản thú hôm nay tâm tình rất tốt, không ăn thịt các ngươi, từ giờ trở đi các ngươi đều là dược nô của Huyền Nguyệt đảo, khai khẩn đất hoang trồng dược liệu cho bổn thú!”

Thích sư huynh trợn mắt há hốc mồm! Yêu thú này vậy mà có thể dùng chữ viết để giao lưu! Đây là Yêu thú sao?

Đại Hôi “bá bá bá” lại khoa tay múa chân trên mặt đất một chút.

“Bây giờ ngươi là người cầm đầu bọn chúng, nếu mà thiếu mất một người, bổn thú sẽ nướng chín ngươi mà ăn!”

Rốt cục Thích sư huynh cũng tuyệt vọng, đây không phải là Yêu thú a! Nếu như nói đó là một tên người đội lốt thú hắn cũng sẽ tin! Xong rồi, ngoan ngoãn làm dược nô a! Hy vọng rằng Tông môn còn có thể nhanh chóng phái người cứu viện...

Thương Lan đảo, trọng địa Thương Lan Kiếm Tông.

Trong một tòa đại điện, Chưởng Tông Thương Lan Kiếm Tông Hứa Thương Hải nhìn trưởng lão Nội Môn Tôn Nguyên: “Huyền Nguyệt đảo vẫn không hề có tin tức gì truyền về sao?”

Tôn Nguyên lắc đầu: “Vẫn chưa có.”

Hứa Thương Hải nhíu mày: “Đã gần nửa tháng rồi, Thủy Vân Kiếm Tông bên kia cũng không có bất cứ hành động gì, có phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ngày mai ngươi đích thân dẫn người đi tra xét, thăm dò phản ứng của Thủy Vân Kiếm Tông xem sao.”

Tôn Nguyên gật gật đầu: “Cũng được.”

Ngoại vi Huyền Nguyệt đảo, Tôn Nguyên nhìn sương mù dày đặc phía dưới nhíu nhíu mày: “Thích Trường Quân đang làm cái gì? May mà bổn tọa đã giao cho hắn Kiếm Đồ Thương Thủy mới vừa tế luyện.”

“Sư tôn, không lẽ là Thích sư đệ đã mang Kiếm Đồ của sư tôn mà bỏ chạy?” Một gã Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Mạch Viên Mãn ánh mắt mang theo vẻ cười lạnh nói.

“Hắn dám!” Tôn Nguyên hừ một tiếng: “Bổn tọa đã lưu lại dấu vết trong kiện Kiếm Đồ kia, hắn có thể trốn đi nơi nào? Hiện giờ Kiếm Đồ Thương Thủy đang ở ngay trên Huyền Nguyệt đảo này.”

“Đi!”

Tôn Nguyên đi tước một bước vào phạm vi sương mù.

Vài tên đệ tử phía sau nhìn nhau, cũng lập tức theo sát, sương mù nồng đậm quay cuồng một chút rồi khôi phục bình thường, sau đó không còn động tĩnh gì truyền ra nữa.

Thương Lan Kiếm Tông.

Hứa Thương Hải đang ngồi trên ghế, đứng phắt dậy: “Ngươi nói cái gì? Mất tích? Một đám người sống sờ sờ vậy mà ngươi nói mất tích là mất tích sao? Tìm! Tìm toàn bộ phương viên vài ngàn dặm hải vực, nhất định phải tìm bằng được bọn họ cho bổn tọa!”

Tên đệ tử Thương Lan Kiếm Tông báo tin kia cuống quít lui ra.

Không lâu sau đó, hơn trăm tên đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cùng với hơn một ngàn Linh Kiếm sư ở các đảo phụ thuộc dồn dập xuất hiện. Ở chỗ giáp giới giữa Thương Lan đảo và Thủy Vân đảo, số người xuất nhập vượt qua biên giới có khi còn tấp nập hơn.

Quần đảo Thủy Vân cũng lập tức khẩn trương lên, mười mấy tên đệ tử Thủy Vân Kiếm Tông được cử đến biên giới, hơn nữa còn triệu tập khẩn cấp Linh Kiếm sư ở trong vài chục tòa Linh đảo thuộc Cổ Mộng đảo, lấy Huyền Nguyệt đảo làm ranh giới giằng co với Thương Lan Kiếm Tông.

“Thủy Vân Kiếm Tông đồn trú ở ngoài năm mươi dặm Huyền Nguyệt đảo? Không có vượt qua Huyền Nguyệt đảo?” Một tên trưởng lão chấp sự Thương Lan Kiếm Tông kinh ngạc hỏi lại.

Gã đệ tử Thương Lan Kiếm Tông dưới trướng tên trưởng lão kia nói: “Thưa Cửu trưởng lão đúng vậy, bọn họ chỉ dò xét và cảnh giới trong phạm vi ba mươi dặm bên ngoài Huyền Nguyệt đảo, đối với người của chúng ta thì ra vẻ như không thấy, cũng không có chủ động gây hấn gì.”

“Có ý gì đây? Từ khi nào Thủy Vân Kiếm Tông lại tốt như vậy? Chẳng lẽ đã đổi tính rồi sao?” Trên mặt Cửu trưởng lão lộ vẻ nghi hoặc, sau khi trầm ngâm một chút: “Tiếp tục dò xét, để ý mọi hành động của bọn chúng, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng lập tức trở về báo cáo!”

“Vâng, Cửu trưởng lão.” Gã đệ tử kia lập tức vội vàng lui ra.

Chờ cho tên đệ tử kia lui ra xong, Cửu trưởng lão lấy ra một cái la bàn, đánh vào một đạo Kiếm ấn, la bàn lập tức phóng ra một đạo quang ảnh, thân ảnh Chưởng Tông Thương Lan Kiếm Tông Hứa Thương Hải hiện ra. Cửu trưởng lão lập tức báo cáo kỹ càng những biểu hiện dị thường của Thủy Vân Kiếm Tông.

Hứa Thương Hải nghe xong liền biến sắc, sau đó thay thế bằng vẻ giận dữ: “Chết tiệt, thảo nào nhàn nhã như thế, thì ra là đã bố trí ở Huyền Nguyệt đảo!”

“Ý của Chưởng Tông là?” Cửu trưởng lão dò hỏi.

Hứa Thương Hải tức giận hừ lạnh nói: “Còn có thể là cái gì? Cấm trận trên Huyền Nguyệt đảo biến hóa nhất định là bút tích của bọn chúng, quả nhiên rất giảo hoạt, muốn dùng chuyện này để kéo dài thời gian! Chỉ có điều, nếu thực sự bổn tọa muốn khai chiến thì các ngươi có thể tránh đường nào? Cửu trưởng lão, ngươi lập tức lấy cớ tìm kiếm đệ tử mất tích, tấn công Huyền Nguyệt đảo. Chỉ là một cái đảo nhỏ mà cũng muốn cản trở kế hoạch lớn của bổn Tông ư?”

Nơi đóng quân của Thủy Vân Kiếm Tông, bên trong một cái Kiếm Thuyền hai cánh.

“Nhị trưởng lão, Kiếm Thuyền của Thương Lan Kiếm Tông đã hành động, có vẻ như là muốn tấn công Huyền Nguyệt đảo.” Một gã đệ tử vội vàng báo cáo với Hà Bác Đạt.

Hai mắt Hà Bác Đạt híp lại, lão vân vê chòm râu trầm ngâm một lát: “Không cần phải xen vào chuyện của bọn chúng, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Tên đệ tử nhận lệnh lui ra phía sau, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ bên cạnh nói: “Nhị sư thúc, chúng ta tính kế đệ tử Thiên Phong đảo như vậy, vạn nhất Thiên Phong đảo biết chuyện sợ rằng khó có thể ăn nói.”

Hà Bát Đạt mỉm cười: “Chúng ta căn bản không cần phải ăn nói cái gì, chúng ta như thế nào? Chẳng qua là tặng một tòa đảo nhỏ cho Mạc Vấn tiểu hữu, Thương Lan Kiếm Tông lại vơ đũa cả nắm, muốn công kích Linh đảo của Mạc Vấn tiểu hữu, đến lúc đó kẻ cần phải "ăn nói" chính là Thương Lan Kiếm Tông. Chờ mà xem, tên tiểu tử kia cũng không phải hạng dễ nuốt như vậy, một con Yêu thú có thể dễ dàng đánh chết hai con hải thú có thực lực Nhị giai Thượng vị đỉnh cấp, Thương Lan Kiếm Tông nếu như không trả một cái đại giới thì không xong. Đợi đấy, bất kể là ai thắng, một khi đã phân ra thắng bại sẽ là lúc chúng ta đại diện thế lực của chính nghĩa mà tham gia. Lần này nếu như có thể kéo Thiên Phong đảo vào thì càng tốt, nước càng đục chúng ta càng có lợi.”

Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ cười khổ lắc lắc đầu, trong lòng gã cảm giác có chút khó chịu, không thể nào thản nhiên như Nhị sư thúc của gã được. Gã nghĩ đường đường Thủy Vân Kiếm Tông, từ lúc nào cũng cần phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?

Chưa đến nửa canh giờ sau, một tiếng Long ngâm kinh thiên xuyên thấu sương mù trùng điệp trên Huyền Nguyệt đảo truyền ra, tiếp theo có thể thấy được sương mù quay cuồng, một cái Kiếm Thuyền hai cánh chật vật phi độn bay ra. Ở đằng sau con thuyền hình giọt nước màu thủy lam này đã tràn ngập vết lồi lõm và cháy xém, trong đó cánh bên trái đã thiếu mất hơn phân nửa, giống như bị vật gì đó mạnh mẽ xé xuống, cả chiếc Kiếm Thuyền cong vẹo bay xẹt qua mặt biển.

Ngâm!

Theo sau một tiếng nộ ngâm, một cái thân ảnh màu bạc lao ra khỏi sương mù, bắn về phía Kiếm Thuyền nhanh như tia chớp, nháy mắt đã đến bên cánh phải Kiếm Thuyền. Lợi trảo trên tứ chi nhắm ngay cánh Kiếm Thuyền mà chụp, mảnh nhỏ tung bay, cánh Kiếm Thuyền cứng rắn đã bị cường ngạnh xé mất một phần ba. Lần này thì hai cánh trái phải đều đã cân bằng rồi.

“Rốt cuộc đây là Yêu thú gì? Sao lại hung mãnh như thế?”

Mấy chục dặm bên ngoài, Hà Bác Đạt khiếp sợ nhìn qua quang ảnh hiện ra từ một cái cấm bàn. Lão biết rõ Mạc Vấn có một dị thú màu bạc sau lưng có hai cánh, đầu mọc một sừng, chỉ là lúc trước khi mới đến lão cũng không có nhìn thấy, nhưng mà không ngờ con yêu thú này lại biến thái đến vậy, có thể làm cho một cái Kiếm Thuyền hai cánh cùng với cả một thuyền Linh Kiếm sư bỏ chạy thục mạng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.