Sát Lục Kiếm Ý chín thành cảnh giới khiến cho Ngô Phi Dương sởn hết cả gai ốc! Kiếm Ý này đã có thể gọi là Kiếm Ý đã có thuộc tính cấp độ Viên Mãn, hòa hợp Kiếm Ý, nửa bước Kiếm Thai! Thậm chí là Phù Vạn Thiên, đại đương gia của Huyết Lang Minh trong Xích Huyết Kiếm Tông bọn hắn cũng chỉ đạt được chín thành cảnh giới Xích Huyết Kiếm Ý mà thôi. Tuy rằng Xích Huyết Kiếm Ý cũng có chỗ độc đáo, nhưng nếu so sánh với Sát Lục Kiếm Ý thì lại có chút chênh lệch. Không ngờ là gã có thể gặp được một vị tu luyện Sát Lục Kiếm Ý đạt tới chín thành!
Rốt cục Ngô Phi Dương cũng hiểu chuyện vừa rồi là nực cười cỡ nào, nhưng đã không còn kịp, cánh tay phải của Mạc Vấn đột ngột vung lên, một luồng kiếm quang màu đỏ như máu chém mạnh vào kiếm trận phòng ngự trên Kiếm Thuyền.
Oanh!
Toàn bộ kiếm trận chấn động kịch liệt rồi đột nhiên vỡ ra, một lỗ thủng to cỡ vài chục trượng xuất hiện!
Huyết sắc trên mặt Ngô Phi Dương thoáng chốc đã không còn, chiếc Tứ Dực Kiếm Thuyền này là bảo bối trấn minh của Huyết Lang Minh, phải dốc toàn bộ sức lực của bản minh mới chế tạo được, có thể nói đã là đỉnh trong các loại Tứ Dực Kiếm Thuyền. Kiếm trận phòng ngự của Kiếm Thuyền tuy rằng chưa phải là Tam giai Siêu phẩm, nhưng cũng đã đạt gần đến mức đấy rồi. Cho nên, dù là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên Viên Mãn cũng không thể công phá dễ dàng được, nhưng khi đối mặt với vị La Sát lão tổ thần bí này lại có vẻ yếu ớt vô cùng!
“Phá Không Kiếm trảm!”
Ngô Phi Dương lập tức tung ra đòn công kích mạnh nhất, ý đồ ngăn cản Mạc Vấn ở bên ngoài kiếm trận phòng ngự, đồng thời thúc giục Kiếm Thuyền bỏ chạy về phía hư không bên trên. Lại một lần nữa Tứ Dực Kiếm Thuyền và kiếm trận phòng ngự của La Sát Kiếm Tông đè ép lẫn nhau làm cho cả một vùng trời bị chấn động không thôi.
Sát Lục Kiếm Nguyên được Mạc Vấn phát huy đến cực hạn, dưới sự quán chú của chín thành Sát Lục, toàn thân hắn dường như đã hóa thành một thanh kiếm sắc bén. Kiếm quang của Ngô Phi Dương ngay khi chạm vào nó đã lập tức bị nghiền nát, hầu như là không thể ngăn cản được chút nào.
Sau một cái lắc mình, Mạc Vấn đã xuyên qua vòng bảo hộ phòng ngự mà vào trong kiếm trận, xuất hiện ngay trước mặt Ngô Phi Dương.
- ------
Hầu hết những Linh Kiếm Sư đã từng giao thủ với Mạc Vấn đều có một loại cảm giác vô lực, không biết nên làm thế nào. Bởi bản thân Mạc Vấn là một thanh Linh kiếm, nên giao thủ với hắn cũng tượng tự như chiến đấu với một thanh Linh kiếm, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được loại cảm giác đó khó chịu cỡ nào. Một vài Linh Kiếm sư tu luyện thiên về mặt công kích khi đối mặt với Mạc Vấn thì càng không biết phải làm thế nào. Sự cứng cỏi của kiếm thể có khả năng bỏ qua phần lớn công kích, nhưng một khi bị kiếm thể sáp lại gần thì chiến đấu xem như cũng sắp kết thúc rồi.
- ------
“Phệ Kiếm linh thể! Ngươi là Phệ Kiếm linh thể!” Ngô Phi Dương thất thanh la lên rồi vội vàng bỏ chạy.
“Huyết Lang Vệ kết trận!”
Mấy chục thân ảnh từ trên Kiếm Thuyền bay xuống rồi nhanh chóng kết thành một cái kiếm trận, từ trong kiếm trận biến ảo ra một con Huyết Lang cực lớn, che chắn Ngô Phi Dương lại phía sau.
Ba mươi sáu người kết hợp thành Thiên Cương trận đều có tu vi Kiếm Cương hậu kỳ, bởi vậy khí tức của Huyết Lang do trận thế biến thành rất trầm trọng, đã vượt qua Kiếm Cương cảnh mà đạt đến Kiếm Nguyên sơ kỳ đỉnh phong.
“NGAO... OOO!”
Huyết Lang gầm thét đánh về phía Mạc Vấn, thân thể do kiếm khí tạo thành được bao phủ trong Huyết Sát nồng đậm, khí tức sát phạt lạnh thấu xương tỏa ra khiến người ta kinh hãi.
Đương nhiên, Ngô Phi Dương không hề nghĩ chiến trận như vậy có thể ngăn cản được Mạc Vấn, cái mà gã cần chỉ là thời gian! Sau khi ba mươi sáu tên Huyết Lang Vệ ngăn trở được Mạc Vấn, thì gã lập tức lui về trên boong thuyền, một bên toàn lực thúc giục Kiếm Thuyền chạy đi, một bên toàn lực vận chuyển cấm trận trên Kiếm Thuyền.
Ngay sau khi Mạc Vấn phá vỡ chiến trận do ba mươi sáu tên Huyết Lang Vệ tạo thành, thì Tứ Dực Kiếm Thuyền cũng đã thoát khỏi kiếm trận hộ sơn của La Sát Kiếm Tông trốn vào không trung, rồi tăng nhanh tốc độ một cách điên cuồng.
Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, hắn vừa định truy đuổi thì những tên Huyết Lang Vệ may mắn còn sống sót một lần nữa kết thành trận thế không hoàn chỉnh tiếp tục tấn công, dùng phương thức liều chết mà hùng hổ xông tới.
Mạc Vấn nhíu mày, không thể không xuống tay độc ác, kiếm thể hóa thành một đạo huyết quang lướt đi tiêu diệt từng gã Huyết Lang Vệ. Sau khi giải quyết toàn bộ ba mươi sáu tên Huyết Lang Vệ thì tốc độ của Tứ Dực Kiếm Thuyền đã gần như đạt tới mức cực hạn tứ thuấn, và bay xa ra bên ngoài hơn mười dặm.
Sau lưng Mạc Vấn, một đôi kiếm dực màu xanh nhạt mở ra, phát động Thanh Quang kiếm độn có tốc độ cực hạn lục thuấn, thân thể Mạc Vấn hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Ngô Phi Dương vừa hơi chút buông lỏng thì lại ngay lập tức cuồng biến, đối phương dùng tốc độ cực hạn lục thuấn truy đuổi thì khoảng cách hơn mười dặm gần như chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ trong mười mấy hơi thở, kiếm quang màu xanh do Mạc Vấn biến thành đã đâm vào trên kiếm trận phòng ngự phía sau Kiếm Thuyền.
Oanh!
Kiếm Thuyền run rẩy mãnh liệt, cả đám Linh Kiếm sư của Huyết Lang Minh trên thuyền sắc mặt đều trắng bệch, hoảng sợ nhìn về màn hào quang của kiếm trận ngăn cản cuối cùng ở đuôi thuyền đang bị nghiền nát. Một luồng kiếm quang màu xanh đang phóng thẳng đến!
“Ngăn hắn lại!” Ngô Phi Dương hoảng sợ rống to.
Hơn trăm tên cảm tử quân của Huyết Lang Minh liền xông về đuôi thuyền, nhưng phần lớn Linh Kiếm sư trên mặt lại có vẻ do dự không hề nhúc nhích.
“Các ngươi muốn làm phản sao? Lâm Tu Viễn! Đỗ Vân! Các ngươi muốn đi Thực Cốt Giản hay sao?” Ngô Phi Dương giận dữ, chỉ vào hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh còn lại trên thuyền nói.
Ánh mắt hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên sơ kỳ lộ ra đôi nét hoảng sợ, cắn răng nghênh đón luồng kiếm quang đang xông tới từ phía đuôi thuyền. Những Linh Kiếm sư còn lại cũng không dám do dự nữa, quyết tâm xông lên.
“Lục Kiếm thức!”
Một đạo kiếm quang màu đỏ như máu phá vỡ ánh sáng màu xanh, giống Huyết Giao bay trên không, gần như che đậy cả chiếc Kiếm Thuyền.
Giờ khắc này, tất cả Linh Kiếm sư đều có thể cảm giác được một cỗ khí tức âm lãnh xâm nhập thức hải. Một số ít người có sát nghiệt sâu nặng thì trực tiếp sinh ra ảo giác, giống như thấy vô số Lệ Quỷ trong địa ngục đang chạy đến lấy mạng mình!
“Ah!”
Mười mấy tên Linh Kiếm sư bị Tâm Ma cắn trả, lập tức tẩu hỏa nhập ma, do không thể khống chế được kiếm khí trong cơ thể mà tán công tại chỗ, vài tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ thì càng không cần phải nói, trực tiếp bạo thể! Những tên còn lại thì bị sát khí cắn trả.
Sát Lục kiếm quang đáng sợ kia chém xuống, trên miệng hai người Lâm Tu Viễn và Đỗ Vân lập tức phun máu tươi mà bay thẳng ra ngoài. Những tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương, Kiếm Mạch kỳ khác thì lại càng không có tư cách ngăn cản, hơn trăm tên Linh Kiếm sư trực tiếp bị kiếm quang xé nát, còn lại cũng đều bị trọng thương tại chỗ!
Sau một kiếm, hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư ở trên boong Kiếm Thuyền nếu không chết thảm thì cũng trọng thương, giống như bị vòi rồng cấp mười hai thổi qua, quét sạch không còn! Máu tươi nhuộm đỏ khắp trên boong Kiếm Thuyền!
Lạch cạch.
Một tiếng bước chân thanh thúy vang lên, Mạc Vấn đang bước trên boong thuyền nhuốm đầy máu.
Toàn thân Ngô Phi Dương run rẩy kịch liệt, trong mắt gã tràn ngập sự sợ hãi, đường đường là Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ, ở trong mắt đối phương chỉ giống như một con chuột không hơn không kém, bất lực như một chú gà con.
“Giao ra Hồn Huyết, ta tha cho ngươi khỏi chết.” Mạc Vấn bình thản nhìn qua Ngô Phi Dương nói.
Toàn thân Ngô Phi Dương run lên, ánh mắt lộ vẻ giãy giụa kịch liệt, nhưng chỉ một lát sau gã đã hoàn toàn bất lực, điểm một ngón tay lên mi tâm mình, một giọt máu màu tím bay về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn trở tay lấy ra cái Mặc Ngọc la bàn hắn vừa mới luyện chế không lâu, hướng đến giọt Hồn huyết kia muốn thu lấy.
Nhưng ngay cái tích tắc hắn sắp sửa đụng chạm Hồn Huyết thì lệ khí trong mắt Ngô Phi Dương chợt bùng lên, bởi điên cuồng mà nét mặt có chút vặn vẹo, vung tay đánh ra một quả kiếm phù: “Đi chết đi!”
Kiếm phù nổ tung, phóng ra một làn gió hủy diệt như muốn nghiền nát hết thảy vạn vật hữu hình tồn tại trên thế gian. Một kích toàn lực của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ không thể phá hủy boong thuyền khi đem đi so sánh với cỗ Phong Lam này thì yếu ớt giống như tờ giấy, những nơi nó đi qua đều đồng loạt bị nghiền nát! Một vài Linh Kiếm sư bị trọng thương rơi xuống đất khi chạm trúng dù chỉ một chút cũng lập tức bị hóa thành bột mịn! Phong Lam màu xám lấy khí thế đáng sợ cuốn thẳng về phía Mạc Vấn.
“Làn gió Tịch Diệt!” Đồng tử trong mắt Mạc Vấn hơi co lại, Phong Lam thế này hắn đã từng nhìn thấy, nó là thứ tồn tại trong không gian tường kép, làn gió Tịch Diệt. Loại gió này khi tạo thành với quy mô lớn thì trở thành Không Gian Phong Bạo! Là một trong những thứ đáng sợ nhất trong không gian tường kép, cho dù là cường giả Kiếm Thai cảnh cũng không dám khinh thường chút nào, thậm chí ngay cả cường giả Kiếm Tâm cảnh một khi gặp siêu cấp Phong Bạo cũng phải chạy trối chết!
Đương nhiên gió trong cái kiếm phù mà Ngô Phi Dương ném ra này ẩn chứa Phong Lam không thể nào là làn gió Tịch Diệt chính thức, có thể chỉ là khí Tịch Diệt, thu được từ trong khe không gian rồi đem đi luyện chế đặc biệt mà thành. Tuy rằng uy lực không thể so sánh với làn gió Tịch Diệt chính thức, nhưng cũng không phải thứ mà Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh có thể đơn giản đụng chạm, bởi vì lực lượng Tịch Diệt này thì Kiếm Nguyên của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh căn bản là không cách nào ngăn cản!
“Bổn tọa tiêu dao tứ hải, không người nào có thể ràng buộc! Muốn bổn tọa thần phục, quả thực là mơ mộng hão huyền! Dưới làn gió Tịch Diệt, vạn vật Tịch Diệt! Đi chết đi!” Ngô Phi Dương vẻ mặt dữ tợn gào thét.
Sau khi Phong Lam màu xám quét qua, huyết sắc kiếm quang trên người Mạc Vấn nhanh chóng tiêu tan, lực lượng Tịch Diệt ẩn chứa trong Phong Lam làm cho Sát Lục Kiếm Nguyên nhanh chóng tan rã, tựa như băng tuyết gặp phải lửa nóng, căn bản không thể chống cự! Chỉ trong nháy mắt, Sát Lục Kiếm Nguyên trên người Mạc Vấn đã tan rã hơn phân nửa. Nhìn thấy huyết sắc kiếm quang trên người thu nhỏ cực nhanh, rốt cục Mạc Vấn thấy được một tia khí tức tử vong!
Ngay lúc Sát Lục Kiếm Nguyên chỉ còn lại có một tầng mỏng, Mạc Vấn đột nhiên thấp giọng hừ lạnh nói: “Nếu ngươi còn chưa ra tay thì ký chủ của ngươi sẽ lập tức biến thành một đống bột mịn!”
Một luồng ánh sáng tím nhàn nhạt từ trong vùng đan điền của Mạc Vấn bay lên, bao phủ toàn thân Mạc Vấn vừa đúng lúc Sát Lục kiếm quang hoàn toàn biến mất. Luồng ánh sáng tím này rất nhạt, mỏng manh như một làn khói tím, có vẻ như chỉ cần một làn gió nhẹ là có thể thổi tan. Nhưng khi làn gió Tịch Diệt màu xám thổi lên vầng sáng này thì lại giống như gặp phải khắc tinh, vầng sáng màu tím không hề tổn thất mảy may, mặc cho làn gió Tịch Diệt quét qua sau đó chậm rãi tiêu tán tại trong thiên địa.
Vẻ điên cuồng của Ngô Phi Dương biến mất, giống như trúng phải phép định thân, gã ngây ngốc nhìn Mạc Vấn hoàn hảo không chút sứt mẻ, sau một lát thì hét lớn như kẻ điên: “Không có khả năng! Tuyệt đối không thể như vậy! Dưới Kiếm Thai cảnh không ai có thể ngăn cản được làn gió Tịch Diệt! Giả dối! Nhất định là giả dối!”
Mạc Vấn vươn tay bắt lấy Hồn Huyết của Ngô Phi Dương, sau khi cảm ứng một chút phát hiện là giả thì tiện tay bóp thành bột mịn, ánh mắt hắn lạnh như băng lần nữa nhìn về phía Ngô Phi Dương. Nếu như đối phương đã không muốn nắm lấy cơ hội, thì hắn tuyệt đối sẽ không đưa ra cơ hội thứ hai!
Thân thể Mạc Vấn lóe lên, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Ngô Phi Dương rồi dùng kiếm chỉ điểm lên mi tâm gã. Ngoài thân gã tự động sinh ra một cỗ Kiếm Nguyên hộ thể, nhưng dưới kiếm chỉ của Mạc Vấn thì bị xuyên thủng vô cùng đơn giản.
Ngay sau đó, một bóng người hư ảo màu trắng bên trong Linh kiếm trên tay Ngô Phi Dương hiện ra, dùng thái độ tuyệt nhiên chắn trước người Ngô Phi Dương.
Ánh mắt Mạc Vấn trầm xuống, hắn hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh đã thay thế bằng vẻ lãnh khốc, không hề do dự giơ kiếm chỉ đâm tới!