TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 33: Động tình
Dịch giả:
Biên tập:
)
Nhìn ống tay áo trái trống rỗng của Liễu Nguyệt Khung, trong mắt nam tử hiện lên vẻ đau lòng, nhưng rất nhanh liền nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, lần này ta có mang về một lọ Tinh Khí Đan từ sư môn, có thể nối lại tay cho con. Về phần cái thành Phi Thạch kia, những người ở đó đều đáng chết!"
Trong mắt nam tử xuất hiện chút sát khí, Liễu Nguyệt Khung vui mừng quá đỗi: "Lục thúc định báo thù cho Khung nhi?"
Nam tử gật đầu: "Báo thù là điều tất nhiên, nhưng giờ còn chưa phải lúc. Chờ ta xong việc của sự môn thì sẽ đến thành Phi Thạch cùng con, giải quyết hết ân oán. Hiện giờ cứ nối lại cánh tay đã, để càng lâu thì càng không tốt cho việc khôi phục."
***
Rút kiếm ra khỏi cổ một con Hắc Giác Tê Ngưu, tiếp tục liếc mắt nhìn hồ nước xanh biếc trước mặt, Mạc Vấn thở một hơi thật dài.
Hắn đã tìm hơn mười lần xung quanh hồ nước này mà vẫn không hề phát hiện ra cửa vào sơn cốc nào, thậm chí ngay cả chỗ nào có vẻ hư hư thực thực chút cũng không có. Hơn nữa vài dặm quanh đây cũng không có tăm tích của sơn cốc nào, chỉ có hồ nước lớn chừng ngàn trượng này và những vách đá dựng đứng xung quanh nó.
Chẳng lẽ Phương Nhu lại lừa mình? Nhưng hắn đã lập tức phủ nhận khả năng này, chưa kể đến thân phận cao quý kia, nàng cũng không phải một cô gái biết cách lừa người khác, hơn nữa mấy câu nói dối vừa nghe đã nhận ra như vậy không cần thiết phải nói cho mình. Không tìm thấy di phủ của linh kiếm sư thời cổ kia thì cũng chỉ có thể than thở mình không đủ phúc duyên mà thôi.
Lắc lắc đầu, Mạc Vấn cười khổ bắt đầu xử lý con Hắc Giác Tê Ngưu đang nằm dưới chân. Con Hắc Giác Tê Ngưu này đến uống nước ở hồ, gặp được Mạc Vấn thì liền phát động công kích. Mạc Vấn tất nhiên sẽ không sự một con yêu thú cấp sáu, trường kiếm được quán chú thêm kiếm khí chỉ cần đâm ra một cái đã xuyên thủng cổ con Hắc Giác Tê Ngưu này, cắt đứt tất cả sự sống.
Lột da rồi vặt sừng, những thứ có giá trị nhất của con yêu thú này đều bị Mạc Vấn dọn sạch sẽ.
Nhìn cái túi đeo trên lưng, Mạc Vấn cười tự giễu, lần này cũng không phải về tay trắng. Giá trị của những tài liệu trên người đám yêu thú cấp năm cấp sáu này cũng phải đạt tới ngàn kim, đủ cho hắn mua mấy khối kim anh khoáng thạch không tệ để luyện thể.
Đúng lúc này, một mùi thơm thoang thoảng lạ lùng truyền vào mũi, cả người Mạc Vấn bỗng chấn động, hắn cảm giác cả thân thể như được gột rửa một lần, phảng phất nhẹ đi ba phần.
Trong lòng Mạc Vấn bỗng chấn động, những kiến thức về dược lý học được từ trong ngọc giản của Phương Nhu hiện lên trong đầu. Đây mùi thơm phát ra khi có thiên địa linh dược xuất thế!
Hít sâu một hơi, Mạc Vấn áp chế sự xao động trong lòng, lần mò về phía hương thơm phát ra. Nhưng dường như hắn đã xem thường phạm vi truyền bá của mùi thơm này, đi qua hơn mười ngọn núi mà vẫn không phát hiện ra bóng dáng của thiên địa linh dược. Nhưng mùi thơm cũng càng lúc càng nồng, bởi vậy hắn vẫn kiên nhẫn đi tiếp.
Khi càng lúc càng tiếp cận với thiên địa linh dược này thì tăm tích của yêu thú cũng nhiều hơn rất nhiều. Cấp năm, cấp sáu đã trở nên rất bình thường, thậm chí có vài con yêu thú cấp bảy trở lên. Nhưng dường như đám yêu thú này cũng chẳng chú ý đến hắn, nhìn còn lười nhìn, chỉ vội vàng cướp đường mà đi.
Trên một vách đá dựng đứng, rốt cuộc Mạc Vấn đã thấy được thiên địa linh dược phát ra mùi thơm lạ lùng kia. Đó là một cây linh thảo màu vàng kim, phiến lá dài rộng, bao bọc một quả thực màu trắng bạc chỉ lớn bằng ngoán cái. Nhưng có thể thấy phong vân cuốn động trên vách đá, vô số thiên địa kim linh khí hóa thành từng luồng lam phong màu trắng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy tiến nhập vào trong tiểu quả kia.
Trăm ngàn yêu thú trung, cao giai quanh quẩn bốn phía vách núi, ánh mắt tham lam ghim chặt lên linh quả màu trắng bạc, nhưng dường như chúng đang sợ hãi thứ gì đó, chỉ dám đứng xa mà gầm gừ chứ không dám thực sự tiếp cận.
Mạc Vấn đứng trên một cây đại thụ dưới vách đá mà ngóng nhìn linh quả. Cây linh thảo này cũng có được ghi lại trên ngọc giản của Phương Nhu, tên của nó là Thiên Lam Hoàng Kim thảo, sinh trưởng ở những vách đá dựng đứng trên đỉnh núi. Loại linh thảo này hấp thu tinh hoa của thiên địa, quả của nó có thể rèn luyện khí lực cho linh kiếm sư, đồng thời cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với yêu thú, giúp chúng đột phá giai vị vốn có. Cũng khó trách vì sao những con yêu thú này lại vội vàng chạy đến đây như vậy.
Theo linh quả thôn hấp thiên địa linh khí, mùi thơm càng lúc càng đậm, yêu thú xung quanh cũng trở nên xao động hơn. Cuối cùng, một con Bích Nhãn Kim Điêu có khí tức cấp tám vươn đôi cánh to lớn rộng chừng mấy trượng lao về phía Thiên Lam Hoàng Kim quả. Những cơn gió cuồn cuộn nổi lên khiến cho ngay cả Mạc Vấn đang đứng cách đó vài ngàn mét cũng cảm thấy kình phong đập vào mặt.
Mắt thấy sắp chộp được Thiên Lam Hoàng Kim quả vào trong trảo, trong đôi mắt xanh biếc của con yêu cầm này hiện lên vẻ mừng rỡ. Nhưng đúng lúc đó, một thân ảnh màu đen chợt phóng ra từ khe đá trên khe núi, chiếc mồm to như cái chậu máu chỉ một hơi đã nuốt con Bích Nhãn Kim Điêu kia cắn chết, nuốt vào trong bụng.
Cả người Mạc Vấn chấn động, mồ hôi lạnh chảy xuống từ giọt. Bóng đen kia đúng là một con hắc xà to lớn. Nó ở đó lâu như vậy nhưng vẫn không cảm thấy chút khí tức nào, điều này nói rõ một điều là con yêu xà kia đã vượt qua giới hạn cấp chín, là siêu giai yêu thú trong truyền thuyết!
Đây là thực lực của siêu giai yêu thú sao? Một con yêu cầm cấp tám không hề có sức phản kháng, bị nuốt trọn vào bụng... Trong lòng Mạc Vấn thật lâu không thể bình tĩnh lại, việc tới nước này đã không có gì phải bàn cãi nữa, có con yêu xà này ở đây, đừng nói là hắn, cho dù là linh kiếm sư cửu giai cũng không có bất cứ cơ hội nào.
Mà khi con yêu xà này hiện thân, yêu thú xung quanh lại càng thêm xao động, dưới trung cấp đều rút đi, không dám ở lại nữa. Chỉ có những yêu thú cao cấp kia còn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục quanh quẩn ở đó chờ đợi.
Nuốt xong Bích Nhãn Kim Điêu, thân thể yêu xà hoàn toàn chui ra từ khe núi, nằm cuộn tròn bên cạnh linh thảo, chờ cho nó chín hẳn.
Mạc Vấn thở dài tiếc nuối trong lòng, đang lúc hắn muốn rời đi thì một cỗ khí tức tuyệt cường truyền đến từ những đám mây trên không trung, tiếp theo Mạc Vấn liền nghe được một tiếng kêu to rõ. Đám yêu cầm đang bay lượn trên trời như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, tất cả đều tán hết đi, sau đó một hắc ảnh thật lớn giáng xuống từ trên trời, hung hăng áp chế xuống đỉnh vách núi.
Đồng tử Mạc Vấn co rụt lại, gần như đã ngừng hít thở. Lại là một con siêu giai yêu thú! Một con Kim Vĩ Thải Tước thật lớn!
Con Kim Vĩ Tước này không hề nhỏ nhắn như đám ma tước bình thường, giang cánh là mười trượng, lớn hơn phải đến gấp đôi Bích Nhãn Kim Điêu vừa rồi.
Dường như hắc xà đã sớm biết Kim Vĩ Thải Tước sẽ tấn công, cái đầu rắn to lớn của nó đột nhiên bật mạnh lên, thân thể vốn đang cuộn lại thoắt cái đã vươn ra thẳng tắp, cắn mạnh lên cánh Kim Vĩ Thải Tước.
Kim Vĩ Thải Tước phát ra một tiếng kêu bén nhọn, cương trảo hung hăng chộp vào đầu hắc xà, xà huyết tanh hôi phun ra đến vài thước. Nhưng nó lại càng không dễ chịu, bên cánh trái bị xé xuống một khối da thịt lớn, linh vũ bay khắp trời, kiệt lực giãy dụa thoát khỏi hắc xà, lắc lắc mình bay về phía chân trời.
Chờ khi Kim Vĩ Thải Tước rút đi, hắc xà lại cuộn mình nằm một lần nữa, vết thương trên đầu nó hơi mấp máy, sau đó bắt đầu khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Mà lúc này, Thiên Lam Hoàng Kim thảo cũng đã đến thời khắc mấu chốt để kết quả, hắc xà ngẩng cái đầu dữ tợn lên, khí tức kinh khủng trên người nó hoàn toàn phóng thích. Lần này, ngay cả yêu thú cao cấp cũng không trụ lại được nữa, áp lực đến từ yêu thú thượng vị khiến chúng sợ hãi lùi dần về phía sau, cuối cùng rít gào một cách không cam lòng rồi lủi vào trong núi rừng.
Mạc Vấn cũng cảm thấy áp lực kinh khủng đến từ hắc xà, nhưng không mạnh như đám yêu thú kia, chỉ là áp lực về thân thể mà thôi, chưa nói đến uy hiếp về mặt tinh thần. Mà lúc này, Mạc Vấn bỗng phát ra một tiếng "a" nhỏ, bởi vì hắn chợt nhìn tháy một thân ảnh mảnh mai màu trắng bất ngờ bay lên vách đá, dáng người duyên dáng như trích tiên phi thăng.
Mạc Vấn cảm thấy nghẹt thở, mọi thứ xung quanh như đều biết mất, trong mắt hắn chỉ còn mỗi thân ảnh màu trắng này. Thẳng cho đến lúc thân ảnh kia bước lên đỉnh núi, một đạo kiếm quang rực rỡ bỗng nở rộ thì Mạc Vấn mới thu hồi tâm thần, nhưng hình ảnh kinh tâm động phách như phi tiên trên trời kia đã in sâu vào trong lòng hắn.
Tiếp theo Mạc Vấn liền hít sâu một hơi khí lạnh, bởi vì thân ảnh màu trắng kia vậy mà lại chém đứt đầu hắc xà, máu đen cao đến mười trượng bắn ra từ nơi bị chém đứt.
Trên đời này lại có người mạnh đến vậy? Kiếm Thánh sao? Mạc Vấn không tin, bởi vì thân ảnh màu trắng này không hề già, ngược lại còn cực kỳ trẻ, trẻ đến mức làm người ta khó tin!
Sau khi chém đứt cự xà, thân ảnh màu trắng khom người xuống ngắt lấy linh quả, bỏ vào trong một hộp ngọc. Tiếp theo hơi dừng lại một chút, dường như phát hiện ra điều gì, trực tiếp nhảy từ trên đỉnh núi xuống, bay bay phiêu lãng như một đóa mây trắng.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bay xuống kia, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì đối phương cũng không thực sự bay mà chỉ mượn lực điểm nhẹ ở các vách đá nhô ra mà thôi. Loại bỏ phán đoán đối phương là tiên nhân, trong lòng Mạc Vấn thoải mái hơn không ít.
Thân ảnh màu trắng dừng ở chân núi, lập tức lướt về phía này, vẫn phiêu đãng nhẹ nhàng như mây trắng, động tác nhìn lại càng nhanh nhẹn hơn. Ngay khi Mạc Vấn còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh đã tiếp cận trước người hắn không đến trăm trượng. Tới giờ phút này, rốt cuộc Mạc Vấn cũng thấy rõ dung mạo của đối phương, hô hấp tiếp tục bị kiềm hãm, đầu óc trống rỗng hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Bởi vì trước mặt hắn là một cô gái, một cô gái rất đẹp, tuổi khoảng chừng mười sáu, thậm chí còn không lớn bằng hắn.
Mạc Vấn tự hỏi mình đã từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, vị hôn thê cũ của hắn - Mộ Thanh Thanh, con gái Định Bắc Hầu - Phương Nhu, cả hai đều là nhân gian tuyệt sắc, hắn có thể dùng rất nhiều từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của cả hai. Nhưng cô gái trước mặt này thì khác, hắn không biết nên hình dung nàng như thế nào, nếu không thể hình dung thì chỉ có thể nói cô gái trước mặt này không giống người ở nhân gian! Cũng không phải nàng xinh đẹp hơn hai người kia, mà là khí chất thanh lệ xuất trần trên người nàng, khiến nàng như trích tiên hạ phàm, có thể thuận gió phi thăng bất cứ lúc nào.
"Ngươi là ai?" Cô gái đứng trên một tán cây cổ mộc cách đó không xa, nhìn Mạc Vấn một cách bình thản. Giọng nói rất nhẹ nhàng, không mang theo một chút trần tục nào, cũng không có bất cứ cảm xúc gì khác ở trong, chỉ đơn thuần là nghi vấn.
Mạc Vấn phát hiện lúc này tim mình bỗng đập nhanh lạ thường, dĩ nhiên lại là khẩn trương tới mức không nói ra lười, tay chân cứng ngắc.
Cô gái kia lại như không thấy biểu tình lúc này của Mạc Vấn, hơi nhíu nhíu mày, khuôn mặt hiện lên chút nghi hoặc: "Dường như ngươi là linh kiếm sư, mà lại không phải. Có kiếm khí nhưng không có khí tức của kiếm linh, thật là kỳ quái..."
:yy67:
:oe75: