Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 15



Thái Dương tỉnh giấc, hồng rực rỡ một góc trời. Hoàng thành tráng lệ bừng tỉnh giữa phố thị phồn hoa náo nhiệt. Xuân ý dào dạt tràn đầy sức sống bao phủ hết mọi ngõ ngách, không chừa một lối.

- Hoàng thượng, hoàng thượng_ trước cửa Dưỡng tâm điện, giọng nói eo éo của tên công công vang lên khiến người ta nổi da gà nhưng chẳng thể nào đánh thức được người đang ngủ ở bên trong

- Lê công công, phiền ngài đi nói với văn võ bá quan rằng hoàng thượng không được khỏe, hôm nay không lên triều_ Nam Cung Thần cười như gió xuân ấm áp, đằng sau hắn là đầu gỗ Thượng Quan Khương và tảng băng Âu Dương Hàn Phong

- Vân..vâng, thừa tướng đại nhân, thuộc hạ lập tức đi thông báo_ tên công công run rẩy rồi chạy bay đi khiến Thượng Quan Khương cảm thán, chạy nhanh thật!

Két! Cánh cửa được mở ra, cảnh vật bên trong khiến cho cả ba người trực tiếp hóa đá! Nam Cung Thần cứng nhắc xoay người khép cửa lại. Chỉ thấy bên trong vỏ rượu chất thành đống, bút vẽ, nghiên mực, thánh chỉ, giấy bút… loạn một đống tùng xèo ở dưới đất. Trên long sàn, Giang Nguyệt Điệp an an ổn ổn ngủ, bên cạnh là một chiếc hộp gỗ được trạm khắc vô cùng tinh xảo. Nam Cung Thần tò mò bước lại giở ra xem, chỉ thấy bên trong toàn ngân châm tẩm độc được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, trật tự. Hồ Ly nào đó rung mình dựng thẳng lông.

Tề Tử Hy mỏi mệt nằm trên bàn trà ngủ nhưng mà xung quanh đã chất không biết là bao nhiêu vò rượu. Hơn nữa, bên cạnh cô là một lọ mực, một cây bút và một tờ giấy phát họa những thứ kì quặc. Âu Dương Hàn Phong tiến lại, bước qua vô số vật thể nằm ở dưới đất rồi cởi ngoại bào màu đen khoác lên người Tử Hy. Đêm qua rất lạnh, vật nhỏ cứ như thế này mà ngủ sao? Hắn trong lòng càm giác một trận đau rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô.

Thượng Quan Khương trầm mặt, Thượng Quan Khương đen mặt, Thượng Quan Khương rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi rồi! Chỉ thấy Thiên Băng “đầu gối, tay ấp” với Thượng Quan Vân nhưng mà thật ra là đầu gối, tay gác. Tình hình là nhỏ gối đầu trên người Thường Quan Vân, cánh tay thì cũng gác lên người hắn. Ở thời hiện đại, chuyện này rất ư là bình thường! Thật đấy, trong mọi người, hắn là người nhỏ “yêu quý” nhất bởi lẽ trong nhóm nhỏ không bắt nạt được Nguyệt Điệp, lại càng không dám làm càng với Tử Hy cho nên chỉ còn nước hành hạ Thường Vân. Hai năm trước Thường Vân biến mất làm nhỏ một trận “tê tái cõi lòng” chân tay ngứa ngáy cũng chẳng muốn bắt nạt với tên hoàng thượng dở hơi vì vậy khi gặp lại Thượng Quan Vân nhỏ đương nhiên là người vui nhất. Nhưng mà ở thời này, nữ nhân “e thẹn”, công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức. Cái tư thế này của hai người cư nhiên sẽ là một chuyện vô cùng, vô cùng kinh thiên động địa.

- DẬY HẾT CHO TAAA!!!!_ Thượng Quan Khương gầm lên khiến cho vô số chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.

Nguyệt Điệp đang ngủ cũng lờ mờ tỉnh giấc, Tử Hy đêm qua uống quá nhiều rượu giật mình tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng suýt nữa té xuống ghế, cũng may Hàn Phong ở bên cạnh đỡ lấy. Nhưng mà hai con heo ngủ nướng Thượng Quan Vân cùng Thiên Băng động vẫn không động lấy một cái mà vẫn an ổn ngáy ooo.

- Chuyện gì vậy? Tiểu Hy?_ Nguyệt Điệp ngơ ngơ dụi mắt, đêm qua thức thật khuya a

- Hở… hông biết_ hiếm khi thấy vẻ mặt đờ đẫn đáng yêu của Tử Hy, Hàn Phong nhẹ nhàng đem cô đỡ lên ghế, ánh mắt lạnh liếc về phía Thượng Quan Khương đang bốc hỏa

- Không có chuyện gì đâu, các nàng cứ nghỉ ngơi tiếp đi_ Nam Cung Thần nhẹ giọng xoa đầu Nguyệt Điệp

- Vậy, cái tên kia bị sao vậy?_ Tử Hy chỉ chỉ vào Thượng Quan Khương bùng cháy dữ dội

- Oáp! Nhìn Băng với Vân kìa_ Nguyệt Điệp ngáp dài

- DẬY…DẬY…CHO TAAA!!!_ Thượng Quan Khương tiếp tục công phu sư tử rống của mình nhưng mà hai con heo nắm dưới đất đã luyện đến trình độ “Phong ba bão táp, mặc ta, ta ngủ” từ lâu lắm rồi

- Hy à, giúp hắn đi_ nó lắc đầu đồng tình

- Đau đầu!_ cô nhíu mày. Thật sự hôm qua quá chén uống không biết bao nhiêu là rượu rồi

- Hôm nay còn phải bàn tiếp chuyện đó nữa!_ Nguyệt Điệp ẩn ý nói

- Ừ!_ cô loạng choạng đứng dậy làm Hàn Phong một phen hết hồn vội đỡ lấy

- Ta không sao!_ Tử Hy cất bước lại chỗ hai con heo nằm ngáy z z . Mắt nhìn quanh rồi cầm lấy một vò rượu, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng của Nam Cung Thần và Thượng Quan Khương, đổ hết lên người hai con heo dưới đất. Cho đến khi tưới đến vò thứ ba, người dưới đất bắt đầu nhúc nhích. Thượng Quan Vân khó chịu xua tay còn Thiên Băng chỉ chép chép miệng

- Thường Vân, Thiên Băng, có cần hay không ta cho một mồi lửa?_ một câu nói vô cùng, vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến âm độ khiến cho hai người bên dưới bắt đầu ý thức được người đang nói là ai

- Tiểu Hy, lấy cái này đốt được nè!_ Nguyệt Điệp ném một cuộn thánh chỉ màu vàng mới tinh, chưa viết được một chữ qua cô

- Ừ!_ cô cầm rồi bắt đầu tìm thứ châm lửa. Tử Hy không nói đùa, cô đốt thật. Mà khi hai con heo ở dưới ngửi thấy mùi khét khét đã bật dậy la hét

- Aaaaa… cháy nhà…cứu hỏa, cứu hỏa…_ hai miệng, hai mồm đồng thanh đến kinh ngạc

- Cháy nhà cái đầu hai người ấy, nếu thích khi nào thử đốt chơi_ Nguyệt Điệp phán một câu xanh rờn

- Ấy không… không_ Thượng Quan Vân lắc đầu mà bây giờ, mọi người thấy bản mặt của hắn cũng bắt đầu ha hả cười.

Mặt của Thượng Quan Vân đầy vết mực, hình thù kì quái mà nhớ kĩ lại mới thấy, những hình này được vẽ ở tờ giấy đặt bên cạnh Tử Hy. Đương nhiên, người chịu trách nhiệm vẽ lên mặt Thượng Quan Vân cũng là cô. Chưa hết, hai mắt thâm quần như con gấu trúc, râu ria sau một đêm mọc lia thía vài cọng dưới cằm. Mái tóc dài được bện theo kiểu công chúa, còn được cài trâm hoa của Nguyệt Điệp nữa!

- Phốc… hahaaa, chúng ta thật “thiên tài”_ Thiên Băng bật cười nói trong khi Thượng Quan Khương đã kéo nhỏ ra chỗ khác

- Hahaaa _ Nguyệt Điệp cười rộ lên

- …_ Tử Hy nén cười nghẹn đỏ cả mặt

- Mấy cậu thất vô lương tâm!_ Thượng Quan Vân vẻ mặt ai oán nói

- Lương tâm là gì à?_ Thiên Băng mờ mịt nói

- Có ăn được hông vậy?_ Nguyệt Điệp nghiêng đầu

- Không bán được tiền đâu_ Tử Hy lạnh tanh đáp lại

- …_ Thượng Quan Vân bó tay

- Được rồi, chỉnh đốn lại đi!_ Hàn Phong nói rồi dìu cô ra ghế ngồi

- Tể tướng hẳn rất sốt ruột?_ Nguyệt Điệp nháy mắt

Thượng Quan Vân cùng Thiên Băng nghe thế cũng đứng dậy rồi vào trong thay đồ mới.

- Chúng ta ra hoa viên nói tiếp_ hồ ly Nam Cung Thần cười híp mắt rồi đứng dậy

Mọi người cũng ần lượt đi ra khỏi Dưỡng tâm điện lúc này không khác gì một bãi chiến trường. Thượng Quan Vân cùng Thiên Băng đến sau cùng, trực tiếp ngồi xuống gắp món ngon bỏ vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.