Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 102



Chương 102

“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.” Tần Trạm đứng dậy.

Người tới chính là Sở Hinh Viên. Cô ấy nhìn thấy Tần Trạm bèn bước nhanh đến, đồng thời gỡ khăn choàng cổ trên đầu mình xuống, tháo mắt kính râm, để lộ ra gương mặt thật xinh đẹp.

Tô Uyên không theo đuổi thần tượng cho nên mặc dù Sở Hinh Viên đứng trước mặt thì cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi. “Đây chính là vợ của anh nhỉ?” Sở Hinh Viên không ngừng đánh giá Tô Uyên, đồng trời trong lòng không ngừng cảm thán, hèn chi Tần Trạm không hề hứng thú với mình, cô gái đứng trước mặt này, cho dù so sánh cũng hề không kém mình tí nào, thậm chí còn toát ra một khí chất cao quý hơn người. “Chào cô.” Tô Uyên thoải mái tự nhiên bắt tay với Sở Hinh Viên, sau đó bèn cười nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi rót nước cho hai người.” “Không cần đâu.” Tần Trạm khoát tay nói: “Cô ấy không uống nước, một lát nữa là đi rồi.”

Sở Hinh Viên cực kỳ khó chịu, em gái anh, cho dù tôi không uống thì anh có thể khách sáo một chút được không hả?

Tuy nói như vậy nhưng Tô Uyên vẫn rót cho cô ấy một ly nước. “Nói đi, có chuyện gì?” Sau khi ngồi xuống, Tần Trạm dựa vào ghế số pha, nói.

Sở Hinh Viên khinh thường đáp: “Sao anh lại lạnh lùng thế hả?” “Vốn tôi và cô cũng chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.” Tần Trạm cười nói. “Cái tên này, anh thật nhạt nhẽo!” Sở Hinh Viên có hơi tức giận nói: “Tôi vì muốn gặp anh mà cố tình lựa chọn tới Gia Thành để tổ chức concert ca nhạc đó!” “Cô là vì thuốc, không phải vì tôi, nói chuyện cho rő ràng chút đi, đừng để người khác hiểu lầm.” Tần Trạm nói. “Anh!” Sở Hình Viên tức giận tới lồng ngực phập phồng, cũng không nói gì được.

Cô ta có chút không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, nhanh chóng lấy thuốc ra đi!” “Cô muốn bao nhiêu?” Tần Trạm hỏi.

Loại thuốc này đối với anh mà nói là dễ như nằm lòng bàn tay, vả lại anh cũng đã sớm chuẩn bị xong. Sở Hinh Viên quơ quơ đầu ngón tay, nói: “Mười viên, tôi chỉ đem theo tiền mười viên thôi.”

Tần Trạm đứng lên nói: “Chờ ở đây đi, tôi đi lấy thuốc cho cô. Quay người trở về phòng, một lát sau, Tần Trạm cầm mười viên thuốc đi ra.

Anh đặt thuốc viên lên bài, nói: “Đưa tiền.”

Sở Hinh Viên lấy thẻ ngân hàng ra, đẩy tới trước mặt Tần Trạm, cực kỳ không vui nói: “Dù gì tôi cũng là ngôi sao nổi tiếng được muôn người chú ý, sao anh lại tuyệt tình với tôi như vậy?” Tân Trạm lấy thẻ ngân hàng, cười nói: “Ở trong mắt người khác cô được muốn người chú ý, nhưng ở trong mắt tôi, cô chỉ là một người mua thuốc bình thường mà thôi.” Sở Hinh Viên biết không thể cãi lý với Tần Trạm được, bèn thôi không giải thích nữa. “Chuyện đó, lúc tôi tới vừa khéo có chút việc cần thu xếp, thế nên trong thẻ chỉ có 630 tỷ thôi, còn 70 tỷ còn lại, chờ sau này tôi..”

Sở Hinh Viên còn chưa nói dứt lời, Tần Trạm đã nhanh chóng duỗi tay ra lấy lại một viên thuốc trong đó. “630 tỷ chỉ có thể mua được chín viên.” Nét mặt Tân Trạm nghiêm túc nói. “Anh!” Sở Hinh Viên tức giận đến muốn điên cả người, cô ta chụp đống thuốc trên bàn, nói giống như đang giận hờn: “Anh đúng là đồ quái đản! Quái đản! Cũng đâu phải tôi không trả cho anh! Sau này gửi tiền lại cho anh không được sao hả?” “Không được, tôi chỉ nhận tiền mặt thôi.” Tần Trạm cực kỳ nghiêm túc.

Nói tới đây, Tần Trạm chot nhớ tới chuyện vé vào cửa, anh vuốt cằm nói: “Đưa cô trước cũng không phải không được, nhưng mà tôi có một điều kiện.” “Nói.” Lúc này Sở Hinh Viên mới ngồi xuống lại. “Tôi muốn hai tấm vé vào cửa buổi biểu diễn của cô.” Tân Trạm nói.

Sở Hinh Viên nghe thấy thế, không khỏi mừng thầm trong lòng. Mặt ngoài cứ vờ vịt lạnh lùng, không phải cũng quỳ liếm dưới sức hấp dẫn của tôi sao?

Ngay lúc cô ta đang khoái chí, Tân Trạm lại nói: “Không phải cho tôi xem, tôi có một người bạn thích cô, tôi lấy giùm cô ấy thôi.” Sở Hinh Viên tức tới nỗi cắn răng, cô ta hừ một tiếng, nói: “Vé vào cửa đã bán hết rồi, vé còn dư lại cũng đã được đặt trước hết rồi.” “Ô.” Tần Trạm gật gật đầu, lại tiếp tục rút viên thuốc lại.

Sở Hinh Viên gần như tan vỡ nói: “Tới lúc đó tôi sẽ dặn dò nhân viên làm việc dẫn anh vào trong, vậy được chưa hả?”

Tần Trạm vuốt cằm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Như thế cũng được.”

Sở Hinh Viên khẽ hừ một tức, cô ta dựa trên ghế sô pha thở hắt ra một hơi.

Lúc này cô ta như nghĩ tới điều gì, bèn nhanh chóng lấy một bình nhỏ ra khỏi túi xách của mình.

Bình nhỏ ước chừng chỉ to bằng kích cỡ một ngón tay cái, bên trong lại chứa một ít thứ màu vàng ở thể dầu.

Sau khi cô ta mở chiếc bình ra, một mùi hương là lạ từ từ lan tỏa trong căn phòng.

Tần Trạm hơi nhướng mày, nói: “Đây là cái gì?”

Sở Hinh Viên vừa thoa lên người, vừa nói: “Đây là đồ tôi tới cảng tìm đại sư xin về, nói là có thể đảm bảo cho tôi nổi tiếng tới mười năm.”

Tân Trạm không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cô biết đây là thứ gì không? Đây là dầu thi thể!”

Thế mà Sở Hinh Viên cũng không hề e ngại tí nào, trái lại thản nhiên không để ý nói: “Tôi biết mà, chuyện này có gì kỳ lạ đâu, rất nhiều người đều thoa mà, hơn nữa sau khi thoa xong, sự nghiệp của tôi thật sự đã trở nên tốt hơn.”

Tần Trạm chỉ cảm thấy cơn mắc ói thi nhau ùa tới, anh nhìn lướt qua vòng tay trên tay Sở Hinh Viên, nói: “Cái này cũng là do đại sư kia đưa cho cô đúng không?”

Sở Hinh Viên hơi ngạc nhiên, nói: “Sao anh biết thế?”

Tần Trạm lạnh lùng nói: “Nếu như cô không muốn chết thì tốt nhất là vứt thứ này đi!” “Nói bậy cái gì vậy, tôi lôi kéo biết bao mối quan hệ mới mời được vị đại sư này đấy, sao có thể vứt được chứ?” Sở Hinh Viên không vui nói: “Anh có biết trong giới này có bao nhiêu người muốn xin mà xin không được không hả?”

Tân Trạm trầm giọng nói: “Cô muốn lấy được thứ gì, cô đã từng nghĩ tới cái giá phải trả cho sự nghiệp thành công là gì chưa?”

Sở Hinh Viên thiếu kiên nhẫn xua tay nói: “Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, anh không phải người trong nghề, anh không hiểu đâu!” “Không hiểu?” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy tôi sẽ cho cô xem thử thứ cô đeo trên người rốt cuộc là thứ gì!”

Vừa nói dứt lời, ngón tay Tân Trạm bỗng nhiên duỗi về trước bắn ra, từng sợi linh khí trong nháy mắt đã bao vây quanh người Sở Hinh Viên.

Sau đó, linh khí này giống như một ngọn lửa, bốc cháy trên người Sở Hinh Viên. “Á!” Sở Hinh Viên lập tức sợ đến thét gào lên. “Đừng nhúc nhích, đây là linh hỏa, không thể làm cô bị thương được.” Tân Trạm trầm giọng nói.

Đúng như dự đoán, ngọn lửa này không hề nóng một tí nào, trái lại còn có mấy phần lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát sau, chuỗi Phật này lại bắt đầu run rẩy dữ dội.

Ngay sau đó, bên trên chuỗi Phật tỏa ra từng luồng sương mù màu đen dày đặc, trong chớp mắt khi làn khói xuất hiện, nhiệt độ cả phòng cũng giảm xuống mấy độ theo đó. “Đi ra!” Tân Trạm quát lớn một tiếng, từ trong làn khói sương này lại hiện ra mấy đầu người có khuôn mặt dữ tợn. “Á!” Sở Hinh Viên hoàn toàn bị dọa tới khóc thét, cô ta cố hết sức thét lên, vội vàng núp ra sau lưng Tần Trạm, sợ hãi nhìn chằm chằm mấy cái đầu người kia.

Mấy đầu người này đều đầm đìa máu tươi, một già, một trẻ, cộng thêm một người đàn ông trung niên.

Cộng lại vừa đủ một nhà ba người.

Tần Trạm đứng trước ba con quỷ này, nét mặt uy nghiêm, giống như là vua chúa. “Lại là một tà thuật.” Trong lòng Tân Trạm có mấy phần lạnh lẽo, anh đã sớm nghe qua chuyện có một vài đại sư có chút pháp thuật, có thể mượn dùng trẻ con đã chết tới thay đổi số mệnh của con người.

Nhưng đồng thời cũng phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề, chỉ sơ suất một chút thôi thì sẽ bị phản phệ, thậm chí còn bị đe dọa tới mạng sống. “Đây… Đây là cái thứ gì vậy?” Sở Hinh Viên hoảng hốt hỏi. “Quỷ hồn.” Tần Trạm thấp giọng nói: “Bọn chúng sẽ mang tới vận may cho cô, nhưng cùng lúc đó sẽ hấp thu tuổi thọ của cô.” Ba đầu người kia vẫn còn đang giãy dụa, dường như muốn nuốt chửng Tần Trạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.