Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1055



Chương 1055: Không được phép vào

Nếu nói Càn Khôn Di Chuyển sẽ được nâng cao theo thời gian tu luyện, bản thân các tu sĩ có thể tùy ý quyết định vị trị muốn di chuyển, thì Phật Độn Thuật sẽ là cho dù có tu luyện thuần thục đến mức nào cũng không thể quyết định địa điểm mình muốn đến.

Đương nhiên, đây cũng là tình huống xấu cực lớn, đồng thời Phật Độn Thuật cũng có ưu thế của nó, đó là nó có thể đến những địa điểm xa hơn cả Càn Khôn Di Chuyển có thể đến.

Nếu nói Càn Khôn Di Chuyển Quyết là thủ đoạn vô cùng hữu dụng lúc đang giao thủ, thù ưu điểm lớn nhất của Phật Độn Thuật chính là dùng để chạy thoát thân.

Tào Phá Thiên kia đã giao thủ với Tân Trạm ở thế giới bên ngoài, kết quả thì triển Phật Độn Thuật, chạy thẳng đến thế giới ẩn nơi đất của Yêu Hoàng, khoảng cách và không gian di chuyển thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Cẩn thận xem hiểu Phật Độn Thuật rồi, Tân Trạm ở trên không trung, không ngừng vẽ ra những nét ấn kí.

Phật Độn Thuật không phải nhờ vào thi triển thuật pháp mà là nhờ vào thuật bùa chú.

Có điều cơ sở nó cần không phải ngọc bài mà là thân thể của tu sĩ.

Sau khi vẽ xong tất cả các ấn ký bùa chú, bùa chú lơ lửng đột nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, những luồng khí tức trong hư không rung động mịt mù, khiến cả không gian bốn phương cũng phải run rẩy.

Tân Trạm hài lòng gật đầu, vươn tay một cái, bùa chú đã bay lên trên cánh tay anh, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một ấn ký bùa chú bé bằng cái móng tay.

Mà trong thần thức của Tân Trạm lại hiện ra một điểm sáng, chỉ cần anh bóp nát điểm này, Phật Độn Thuật sẽ khởi động, đưa anh di chuyển qua hư không.

Khi chuyển bị xong tất cả mọi việc đã là sáng sớm ngày tiếp theo rồi.

Nắng sớm chiếu khắp mặt đất, rọi lên người Tân Trạm, đồng thời gió lạnh thổi qua núi rừng, trong sự ấm áp lại mang theo chút hiu quạnh.

Tân Trạm đứng dậy, cất bước ra khỏi khu rừng.

Sau khi Thiên Kiêu Thịnh Hội kết thúc, Vấn Tông lại khôi phục lại diện mạo ngày trước, trước cửa núi đại khí hào hùng, có đệ tử Vấn Tông tu vi không hề tầm thường đang trấn giữ, trong đó lại có nghi trượng thực lực còn cao thâm hơn đang đóng quân.

“Người nào đó! Dừng bước ngay.”

Nhìn con đường đang có một bóng người chậm rãi bước đến, mấy tên hộ vệ nháy mắt nhau, lập tức đứng dậy khẽ quát.

“Tôi đến tìm trưởng lão Tuân của các người.” Tân Trạm nói.

Vấn Tông chủ bế quan quanh năm, không màng thế sự, mọi việc của Vấn Tông đều do Tuân Trì phụ trách, nếu hai người Diệp Thành bị bắt, Tuân Trì không thể nào không biết.

“Tìm trưởng lão Tuân?” Hộ vệ đánh giá Tân Trạm một phen, cảm thấy có chút quen mắt. Anht ta nói: “Anh có lệnh bài hay tín vật gì của trưởng lão không?”

“Không có” Tân Trạm lắc đầu nói: “Có điều các người có thể đi hỏi một chút, ông ta nhất định sẽ gặp tôi: “Cái này…?” Mấy tên hộ vệ nhíu mày.

Nếu là người bình thường mà nói, sớm đã bị bọn họ coi là kẻ điên mà đánh ra ngoài rồi, nhưng Tân Trạm lộ ra tu vi cao thâm khó lường, hơn nữa thần thái bình tĩnh, khí chất xuất trần, khiến bọn họ có chút không biết phải làm sao.

“Ha ha, tôi đang nghĩ là ai muốn gặp trưởng lão Tuân, đây không phải Đệ Nhất Thiên Kiêu, Tân công tử sao?”

Đúng lúc này, hộ vệ tách ra, một người thanh niên mặc quần áo nghỉ trượng, khuôn mặt cười cười bước ra.

Có điều lời hắn ta nói khách khí, nhưng Tân Trạm lại cảm nhận được vẻ mặt hắn đang khinh thường và chế giễu mình.

“Đệ nhất Thiên Kiêu? Anh ta là Tân Trạm”

Mấy hộ vệ cũng có chút kinh ngạc, chả trách lại quen mắt thế, hóa ra anh ta là Tân Trạm, những không qua bao lâu, vẻ mặt bọn họ lại trở lại vẻ lạnh lùng.

Bọn họ đều là đệ tử Vấn Tông, mà lúc Thiên Kiêu Thịnh Hội, Tân Trạm không có đánh vào mặt của Vấn Tông.

“Nếu đã quen biết, có thể châm chước một chút không?”

Tân Trạm nhìn người thanh niên nói.

“Châm chước? Vậy thì không được.”

Thanh niên lắc đầu nói: “Không có lệnh bài hay tín vật của trưởng lão, không một ai được phép vào”

“Ta cũng không thể vào sao?” Tân Trạm nhíu mày hỏi.

“Ha ha, lẽ nào anh nghĩ trước đây anh là khách quý của Thiên Kiêu Thịnh Hội thì được tùy tiện vào Vấn Tông sao?”

Người thanh niên cười lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh lập.

tức rời khỏi đây đi, Vấn Tông tôi không hoan nghênh kẻ bại hoại dựa vào gian lận mà trộm được cái hư danh đệ nhất như anh”

Mấy tên hộ vệ cũng sáng mắt lên.

Mặc dù Tân Trạm đã chứng minh thực lực của bản thân mấy lần rồi, nhưng dưới sự cố ý áp chế của Vấn Tông cũng chẳng được truyền ra ngoài bao nhiêu, nên trong rất nhiều tu sĩ Thế giới ẩn, đặc biệt là trong mắt đệ tử Vấn Tông mà nói, Tân Trạm chẳng qua là một tên trộm mua danh chuộc tiếng mà thôi.

“Các người còn ngơ ra đấy làm gì, đuổi anh ta đi” Người thanh niên nói.

“Tân Trạm, lập tức rời khỏi nơi này”

Đám hộ vệ khinh thường Tân Trạm, đương nhiên cũng không có thái độ gì tốt, bọn họ bước lên trước, yêu cầu Tân Trạm lập tức rời đi.

Trong đó có một hộ vệ hết sức khoa trương, một tay chộp.

được lên bả vai Tân Trạm, nghĩ muốn vứt anh ra ngoài.

Tân Trạm nhíu mày lại, khí tức toàn thân hơi bùng lên, hộ vệ đó giống như nắm phải cục sắt nóng đỏ vậy.

Hắn kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, hắn ôm lấy cái tay sưng đỏ lùi về phía sau.

“Thật là lớn mật, lại dám ra tay với đệ tử Vấn Tông!”

Người thanh niên gào lên một tiếng, đôi mắt cũng đột nhiên sáng lên.

Thân là tông môn lớn nhất Thế giới ẩn, bình thường Vấn Tông không hề cho phép người ngoài vào trong, nhưng đối mặt với những kẻ vô cớ xông vào thì có thể đuổi cùng giết tận.

“Dừng tay”

Ngay khi mọi người đang vây lấy Tân Trạm thì một giọng “Bồ Thánh Tử”

Nhìn thấy người tới, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.

“Tân Trạm, cha tôi tính được hôm nay cậu sẽ đến, đặc biệt bảo tôi tới đón cậu, không ngờ lại suýt chậm mất một bước.”

Bồ Tùng Nhân truyền âm cho Tân Trạm.

“Tôi biết cậu rất nghỉ ngờ về chuyện đám người Diệp Thành, có điều lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu” Bồ Tùng Nhân lại nói.

“Các vị, đây là bạn tôi, tôi đưa người đi trước.”

Bồ Tùng Nhân nói với đám hộ vệ một tiếng, sau đó dẫn Tân Trạm vào trong.

“Chậm đã!”

Người thanh niên thấy cục diện đang tốt đẹp sắp bị Bồ Tùng Nhân phá hoại, nhất thời lạnh mặt khẽ quát.

“Dư Xà, tên nhóc anh lại phát điên cái gì, bổn thánh tử muốn đưa người vào, lẽ nào anh còn muốn ngăn cản sao?” Sắc mặt Bồ Tùng Nhân tràm xuống, không vui nói.

“Thánh Tử, anh có tư cách gì đưa người vào trong, Vấn Tông có quy định nào như vậy?” Thanh niên cười lạnh đáp.

Bồ Tùng Nhân nhất thởi ngẩn ra.

Anh ta thân là Thánh Tử Vấn Tông, thân phận cao quý, trước đây đưa mấy người bạn và trong đây căn bản không ai quản cả, nhưng nói đến quy định, anh ta thật sự không biết.

“Bồ Thành Tử, Tân Trạm này chính là tạp chủng thế giới bên ngoài, thanh danh rất kém, tôi khuyên anh vẫn không nên qua lại với hắn, tránh gây hiểu lầm, còn hủy hoại mất thanh danh Bồ Đạo Nhân”

Dư Xà bước qua, hộ vệ lần nữa ngăn cách Tân Trạm, hắn cười như không cười nói.

“Con mẹ nó, tôi cần anh giáo huấn sao?” Bồ Tùng Nhân phẫn nộ nói: “Hôm nay ông đây muốn đưa Tân Trạm vào trong, tôi xem ai dám cản đường tôi.”

“Vậy Bồ Thánh Tử, chỉ đành đắc tội rồi” Dư Xà cũng không âm ờ nhiều, hừ lạnh một tiếng.

Nhất thời bên ngoài sơn môn Vấn Tông, mười mấy hộ vệ đều đi ra, mỗi người đều rút ra binh khí của mình.

Dư Xà lại bắt lấy Bồ Tùng Nhân, bộc phát tu vi Xuất Khiếu cảnh cấp sáu.

“Bồ Thánh Tử như vậy là làm bại hoại thanh danh đạo nhân, tôi cũng không thể không tạm thời bắt anh lại, miễn cho sau này anh lại phạm lỗi lớn”

“Anh dám động vào tôi?”

Bồ Tùng Nhân ngã một cái ra đất, cũng tức giận kêu lên.

Anh ta cũng không ngờ đến Dư Xà dám đột nhiên ra tay, vậy nên nhất thời bị đối phương khống chế.

Mà ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Bồ Tùng Nhân, thần sắc Tân Trạm hững hờ, cánh tay đưa ngang ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.