Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1063



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1063: Sự lựa chọn thứ hai

Làm cho bản thân giống như Trưởng lão Tuân, biến Diệp Thành và Lạc Việt Ban thành nô bộc, giao ra tất cả bí mật, sau đó nhẫn nhịn mười năm, dựa vào Vấn Đạo Tông mới có thể tiêu diệt gia tộc kẻ thù chân chính.

Anh không làm được.

Có lẽ năm đó Trưởng lão Tuân có nỗi khổ của riêng mình, nhưng đây không phải là cách nghĩ của anh.

Nếu muốn báo thù thì cứ làm tới chứ không phải dựa hơi người khác.

Vận mệnh bản thân phải nằm trong tay mình, chứ không phải để cho ai đó khống chế.

“Năm đó, tông chủ Vấn Đạo Tông cho ông hai sự lựa chọn, cho nên, ông cho tôi sự lựa chọn thứ hai phải không?” Tân Trạm nhìn ông ta hỏi.

Mắt Tuân trưởng lão thoáng vẻ thất vọng, thản nhiên nói: “Vấn Đạo tông muốn vật báu bên cạnh Yêu vương, nếu cậu lấy được vật đó, có thể coi nó là điều kiện để thả hai người đó ra”

“Nhưng tôi phải nhắc cậu, con đường này rất khó”

Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ lấy thứ đó”

Anh gật gật đầu, định rời đi.

“Tân Trạm, tôi rất tò mò, chỉ hai cái ấn kí nô bộc thôi, chẳng lẽ không sánh được với việc cậu gia nhập Vấn Đạo Tông với bao lợi ích?” Ông ta không kiềm được hỏi.

Anh cười mỉm: “Đối tôi, việc bắt anh em trở thành nô bôc chẳng khác nào bắt tôi chết cả, bọn họ hiểu tôi, tôi cũng hiểu bọn họ. Họ thà chết cũng không chấp nhận loại sỉ nhục này”

“Còn nữa Trưởng lão Tuân, tôi cũng rất tò mò, có từng nghĩ đến việc không chọn hai con đường đó thì sẽ nhìn thấy rất nhiều việc”

Tuầ trưởng lão hơi ngẩn ra.

Khi anh ra khỏi phủ, Trưởng lão Tuân lại xuất hiện, ông ta kinh bỉ lắc đầu, vẻ mặt trào phúng.

“Tân Trạm, cậu quá ngây thơ cũng quá ngông cuồng, một mình cậu không thể thay đổi thế giới này đâu, chỉ khi dựa vào kẻ mạnh mới có thể đạt được những thứ cậu mong muốn”

Anh không nói gì nhưng lại nhẹ lắc đầu, sải bước mà đi, kiên định không gì sánh bằng.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, đôi mắt Trưởng lão Tuân trở nên độc ác.

“Trưởng lão, ông gọi tôi”

Từ khoảng tối của bức tường bên cạnh, một giọng nói vang lên.

“Khôi Ách, đến lúc cậu phải ra tay rồi, đi theo Tân Trạm, theo dõi cậu ta, không cần làm gì cả nhưng bất cứ hành động nào của cậu ta cũng phải báo lại cho tôi.”

Giọng của Trưởng lão Tuân lạnh lẽo, từ tốn nói.

“He he, trưởng lão yên tâm đi, ông đã đưa tôi ra khỏi chỗ quái quỷ đó, tôi sẽ làm theo mọi lời sai bảo của ông, những kẻ dưới Phân Thần Cảnh sẽ không thể thoát khỏi sự đeo bám của tôi” Giọng nói toát lên sự tự tin.

“Đừng kiêu ngạo, tên nhãi này nhiều mánh lắm, nhất định phải trông chừng thật kĩ, một bước không rời” Ông ta hừ lạnh một tiếng.

“Tôi sẽ làm được”

Lúc hắn ta nói chuyện, một dòng khí không thể thấy bằng mắt thường bay ra từ bóng tối, rồi biến mất trong không gian trong nháy mắt.

“Tân Trạm, chắc anh không định cướp lá cờ của Ba Yêu vương thật đấy chứ?” Ra khỏi phủ, kim sắc tước điểu Chu Lam lo lắng hỏi.

“Nói cho anh biết, lá cờ của Ba Yêu vương, lúc nào cũng dính với ông ta như hình với bóng, hơn nữa lá cờ này can dự đến việc truyền thừa của yêu tộc, trước đây không phải không có tu sĩ muốn giành lấy, nhưng sau đó đều chết một cách thê thảm. Cướp thứ đó, chỉ sợ chỉ có đường chết.”

“Cậu căng thẳng cái gì, tôi cũng không có thù oán gì với Yêu vương, sao phải cướp đồ của ông ta chứ?”

Tân Trạm cạn lời trừng mắt nhìn Chu Lam.

Vấn Đạo Tông bắt anh đi lấy nó, nếu anh mà đi thì thật ngu hết biết.

“Thế thì tốt, Ba Yêu vương dù sao cũng là chú của tôi, nếu anh thật sự cướp đồ của ông ấy thì tôi cũng không biết nên xử lí như thế nào nữa”

Chu Lam thở phào, lại hỏi: “Vậy anh định làm thế nào?

Không gia nhập Vấn Đạo Tông, cũng không đi cướp đồ thì cứu Diệp Thành và Lạc Việt Ban kiểu gì?”

“Trưởng lão Tuân cho tôi hai con đường, nhưng sao tôi cứ phải đi theo con đường do ông ta trải sẵn chứ?”

Chu Lam nghe vậy ngẩn ra.

Tân Trạm tiếp tục nói: “Trên thế giới này, cũng không phải là không có con đường thứ ba.”

Chu Lam cũng rất lanh lợi thông minh, cậu ta đột nhiên trợn trừng mắt, kinh ngạc không thốt lên lời.

“Anh định… đi cướp ngục?”

“Sao lại không?”

“Bởi vì tôi không chỉ muốn rút lui an toàn, mà còn phải khiến Vấn Đạo Tông không nghỉ ngờ mình, như thế mới có thể bảo vệ được Diệp Thành, Lạc Việt Ban và người của nhà họ Tân”

Tân Trạm hít một hơi, thế lực của mình vẫn quá nhỏ. Làm việc phải chu đáo cẩn thận thì hơn. Nếu như anh có khả năng thông thiên, cứ thế xông vào thì Vấn Đạo Tông cũng không dám làm gì anh.

“Tân Trạm, Trưởng lão Tuân đã nói gì?”

Ra khỏi khu vực phủ đệ, Bồ Tùng Nhân đi tới.

“Tôi phải đến yêu tộc tìm một thứ, lấy thứ đó đem về thì Trưởng lão Tuân sẽ thả người” Tân Trạm nói.

Anh không nói sự thật cho Bồ Tùng Nhân nghe, không phải vì không tin tưởng mà bởi vì độ nguy hiểm của chuyện này quá lớn, anh không muốn Bồ Tùng Nhân bị kéo vào.

*ồ, vậy thì quá tốt rồi, nhưng xem ra thứ này không dễ lấy đâu: Bồ Tùng Nhân vừa thở phào rồi lại lúng túng nói.

Tân Trạm cười, vừa định nói gì đó, đột nhiên anh quay đầu nhìn về phía xa.

Một người đàn ông mặc đạo bào rộng rãi, bề mặt thêu đầy họa tiết đạo gia đang châm chậm đi tới.

Khuôn mặt ông ta trắng nõn, hàm râu dài, thoạt nhìn có vẻ khoảng bốn mươi năm tuổi, đôi mắt ánh lên vẻ sáng sủa thông minh, như thể nhìn thấu rõ tất cả.

“Ba, sao ba lại đến đây?”

Nhìn thấy người đến, Bồ Tùng Nhân có chút kinh ngạc.

“Đến tìm con chứ sao, ba được người khác nhờ vả, hôm nay đưa con và mẹ đến Bát tộc của Thế giới ẩn một chuyến, thuận tiện dạy con về sự cao thâm của thuật bói toán.”

“Nhưng mà ba ơi, con muốn đi với Tân Trạm..” Bồ Tùng Nhân nhăn mày nói.

“Bồ Tùng Nhân, cậu đi với cha cậu đi, tôi ở đây cũng tiện hơn” Tân Trạm nói.

“Vị này có phải là cậu Tân vang danh bốn phương không nhỉ?”

Nét cười của người đàn ông thân thiết nhìn về phía anh, khiến người khác có cảm giác hiền hòa như gió xuân, gần gũi lạ thường.

“Xin chào đạo sĩ Bồ, tên tuổi của ông nổi hơn tôi nhiều”

Anh mỉm cười.

“Thời gian gấp rút, tôi không tiện nói nhiều nữa, hôm nào có thời gian cứ đến phủ của tôi, hai chúng tôi thoải mái nói chuyện một phen” Đạo sĩ Bồ cười nói: “Bồ Tùng Nhân, chúng ta phải đi rồi, nghe nói phía đông bắc Bát tộc xuất hiện rùa đen ngàn năm tuổi”

Bồ Tùng Nhân nhìn Tân Trạm gật đầu, đi theo đạo sĩ Bồ.

“Hướng đông bắc? Lời của ông ấy có ý gì?”

Anh nhìn bóng lưng của hai người, đầu mày khẽ nhíu.

Lúc đạo sĩ Bồ nói chuyện với Bồ Tùng Nhân, nghe qua như tán gẫu thông thường, nhưng nói đến ba từ hướng đông bắc, anh cảm giác đầu mình choáng váng, một cảm giác vi diệu tràn vào tiềm thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.