Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1066



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1066: Phát hiện bị theo dõi

Không lâu sau, từng đợt pháo hoa được bắn lên cao bên ngoài phủ, chúng tụ lại trên không trung sau đó lan tỏa ra khắp bầu trời.

Tân Trạm khống chế trận pháp trông như đang làm một hiệu ứng thực nghiệm.

Nhưng trong thần thức, anh đang liên tục đối thoại với Phù Ma.

“Sao rồi, có động tĩnh gì không?” Phù Ma hỏi.

“Không có, tôi không cảm nhận được gì từ trận pháp này”

Tân Trạm lắc đầu.

“Hay có khi nào cảm giác của cậu sai rồi không”

“Trực giác của tôi chưa bao giờ sai cả, kể từ khi tôi rời khỏi Vấn Tông cứ có cảm giác bị người ta dòm ngó, đến bây giờ không hề có chút thay đổi nào”

“Hoặc có lẽ cậu không bị quan sát ở khoảng cách gần, thế giới trước của tôi có một vài thứ thần kỳ lắm, có thể nắm được mọi cử động của người khác dù ở khoảng cách xa” Phù Ma nói.

“Có lẽ vậy.”

Tân Trạm thu hồi tâm trí, đoạn lại đi vào trong phủ.

Vô Tự Thiên Thư đã hoàn thành bản phác họa con rối phi hành một cách hoàn mỹ. Tân Trạm lấy giấy bút vẽ một ấn ký trước mặt đạo sĩ Khúc.

thứ kỳ lạ nhưng cảm thấy chúng còn thiếu thiếu gì đó”

“Cậu chờ tôi một lát”

Đạo sĩ Khúc chạy vào trong, một lát sau ông ta ôm ra một đống các loại con rối, Tân Trạm thấy còn phải nhức đầu.

Nhưng đã lỡ nói rồi nên Tân Trạm cũng đành lần lượt bỏ vào Vô Tự Thiên Thư.

“Môn chủ, cậu lợi hại quá” Đạo sĩ Khúc kích động cầm những tấm vẽ này đến mức râu ria vểnh cả lên.

“Ý tưởng về mấy con rối này của ông không tồi đâu, đừng làm lại mấy cái khác, không có tác dụng gì lớn đâu”

Tân Trạm liên tục ghi chú.

Vô Tự Thiên Thư có thể hoàn thành lại bản gốc một cách hoàn hảo nhưng bất cứ con rối nào cũng có một mức độ hoàn thiện khác nhau, vừa phải vất vả luyện chế vừa chỉ có sức mạnh ở bậc lục hoặc thất phẩm, vả lại không có tác dụng gì đặc biệt nên chúng không có ý nghĩa với Tân Môn.

“Được, tôi nhớ kỹ rồi”

Đạo sĩ Khúc cũng luôn tay ghi chép vào một cuốn sổ.

“Còn có yêu cầu gì nữa không, bây giờ ông nói ngay đi” Tân Trạm hỏi.

“Ha ha, à thì ở đây vài ngày nên tôi tiêu hao khá nhiều tài nguyên, vật liệu không chịu được bao lâu nữa” Đạo sĩ Khúc cười gượng đáp.

“Tôi đã chuẩn bị mấy thứ đó cho ông từ lâu rồi. Ông làm thêm mấy con rối kiểu này đi”

Tân Trạm mỉm cười, điều này hệt như anh đoán lúc đầu.

Nếu nuôi một bậc thầy về con rối dễ vậy thì tông môn ở thế giới ẩn đã sớm tranh nhau cướp đoạt rồi.

Dĩ nhiên nếu họ biết đạo sĩ Khúc có tài năng cỡ này thì họ cũng sẽ cướp đi dù phải hao tổn bao nhiêu tài nguyên chăng nữa.

“Yên tâm đi, tôi biết ước chừng mà” Đạo sĩ Khúc cười rạng rỡ, sau đó nhận lấy túi chứa đồ Tân Trạm đưa tới rồi lập tức muốn mở ra.

Nhưng Tân Trạm chợt đưa tay đặt lên miệng túi.

“Không thể để chúng lộ ra ngoài, ông nên vào bên trong rồi xem xét, đợi sau khi tôi đi hằng làm” Tân Trạm truyền âm với ông ta.

“Được”

Tuy đạo sĩ Khúc không hiểu vì sao Tân Trạm phải cẩn thận đến vậy ngay trên chính địa bàn Tân Môn nhà mình nhưng ông cũng gật đầu tạm thời cất túi chứa đồ đi.

“Lão Khúc, lần này có lẽ tôi phải đi trong thời gian khá dài, phiền ông trông coi Tân Môn rồi”

“Yên tâm đi Môn chủ, chỉ cần tôi còn sống thì không ai vượt qua nổi ngưỡng cửa Tân Môn này đâu. Đến Yêu tộc rồi thì cậu nhớ phải cẩn thận nhé. Tôi nghe nói đám yêu thú kia vô cùng hung bạo, thích ăn người sống nhất, còn nuốt cả tim người nữa”

Đạo sĩ Khúc vừa tiễn Tân Trạm ra cổng vừa lo lắng dặn dò.

Tân Trạm mỉm cười. Đừng nói yêu thú, ngay cả Yêu Hoàng anh cũng gặp rồi nhưng chưa thấy ai trong Yêu tộc phát rồ như vậy.

Thế nhưng trong mắt võ giả khác thì ấn tượng về Yêu tộc là như thế.

Tuy vậy có mấy ai tin rằng Vấn Tông tiếng thơm vang xa trong truyền thuyết thật ra mới là kẻ chuyên giở trò mờ ám, còn Yêu tộc lại luôn trọng tình trọng nghĩa, thậm chí còn giống người hơn vài tu sĩ khác.

“Mấy món này của ông có tác dụng với tôi nên tôi sẽ mang theo”

Tân Trạm khoát tay cất vài con rối đặc biệt vào. Sau khi tạm biệt đạo sĩ Khúc thì anh rời khỏi Tân Môn.

Vốn dĩ lần trở về này Tân Trạm dự định sẽ đến vài nơi và gặp vài người.

Nhưng trực giác cho thấy mình đang bị nhìn trộm làm Tân Trạm hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ đó.

“Đến đảo Hỏa Sơn, lợi dụng ngọn lửa của tâm Trái Đất để cường hóa ra một U Lam Minh Hỏa cho mình vậy”

Tân Trạm như đang lẩm bẩm, anh lấy thuyền bay ra, nhanh chóng hóa thành một vệt màu đỏ rồi biến mất.

Con sóng dập dờn trên biển rộng mênh mông.

Từng đợt sóng lớn phản chiếu ánh mặt trời tạo thành những dải màu mơ màng và mộng ảo.

Đảo Hỏa Sơn vẫn cứ đứng yên trên biển sâu, núi lửa cuồn cuộn và hừng hực trên đảo dường như không bao giờ lụi tàn.

Lúc này bí cảnh ở đây đã tắt nên nó khôi phục lại dáng vẻ hoang đảo ban đầu. Tân Trạm đáp xuống miệng núi lửa, bốn phía không có một bóng người.

“Lúc ấy vì cứu Phương Hiểu Điệp và Tô Uyên nên mình đã truyền âm sau đó Diệp Thành và Anh Ban lập tức chạy tới cứu.

Họ chấp nhận mạo hiểm, liều chết lao vào, suýt nữa đã liên lụy đến mạng sống”

Trở lại chốn xưa, nhìn cảnh nhớ chuyện.

Tân Trạm đứng trên miệng núi lửa với đôi mắt sáng quắc.

Lúc ấy hai người họ có thể liều mạng vì mình, đương nhiên hôm nay mình cũng sẽ làm vậy.

Xông vào Vấn Tông, tiến ra sau núi cướp tù phạm và phải còn sống sót. Chuyến hành trình này chắc hẳn sẽ vô vàn nguy hiểm, làm không tốt một khâu sẽ mất mạng như chơi nhưng Tân Trạm không mảy may do dự.

Triệu Tấn Dục từng nói hai người đó chỉ có hai tháng nữa thôi, sau đó họ sẽ bị xử tử. Nếu cứ đứng trơ mắt nhìn anh em của mình chết trong oan khuất, còn mình thì cứ sống tạm bợ, vậy mình không xứng làm người.

Tân Trạm bất chợt nhảy thẳng vào ngọn lửa dày đặc kia không hề quay đầu lại rồi rơi thẳng xuống phía dưới.

“Tên nhóc này thật kỳ khôi, chọn tu luyện tại vùng đây ma thiêng nước độc này à.”

Bóng dáng màu xám lại xuất hiện trên miệng núi lửa, đoạn nhìn khói lửa lượn lờ phía dưới, gã không khỏi cất giọng phiền não.

“Ngọn lửa này sâu quá, nhiệt độ cực nóng, nếu tôi tiến vào trong đó với cơ thể của mình thì tất nhiên sẽ phải chịu tổn thương, không ổn còn có thể bị cậu ta phát hiện. Có nên đi theo hay không đây?”

“Nếu không đi theo, chỉ sợ bị Tuân Trì phát hiện, lúc đó tôi phải chịu khổ rồi” Bóng dáng màu xám cau mày.

“Có cách rồi, sao tôi lại quên mất thuật này chứ”

Mắt của bóng dáng màu xám chợt sáng lên, cơ thể mờ ảo kia đột nhiên phun ra một nhúm khí sáng. Gã lẩm nhẩm gì đó với khí sáng kia, không lâu sau, trong khí sáng nọ dần dần hiện ra hình ảnh Tân Trạm đang ngồi xếp bằng dưới đáy núi lửa.

“Nhìn vậy là được, nếu tên nhãi này muốn giở trò gì thì mình đều thấy được hết” Bóng xám cười đắc ý.

“Sao rồi?”

Khoảng thời gian hồi tưởng, ngay khi Tân Trạm mới vừa chui vào trong biển lửa thì Phù Ma hỏi ngay.

“Cảm giác đó biến mất rồi” Trong mắt Tân Trạm thoáng hiện vẻ sắc bén.

Nếu trước kia là nghỉ ngờ thì bây giờ anh có thể khẳng định răng mình thật sự bị một người bí ẩn theo dõi suốt cả đoạn đường này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.