Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1067



Chương 1067: Cơ hội bằng không

“Vậy đây không phải là theo dõi từ khoảng cách xa, nếu không sao gã phải sợ ngọn lửa này chứ” Phù Ma nói chắc nịch.

“Xem ra gã này sợ lửa nhưng không biết gã có mánh lới nào khác để tiếp tục đuổi theo không” Ánh mắt Tân Trạm hơi lóe lên, anh nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, tôi phải lập tức ra ngoài”

Cơ thể Tân Trạm khẽ nhoáng lên, ở chỗ đó một con rối hình người chợt xuất hiện rồi hóa thành anh.

Sau đó Tân Trạm vận dụng Càn Khôn Di Chuyển Quyết.

Ngay từ bên ngoài đảo Hỏa Sơn, Tân Trạm đã lặng lẽ đánh dấu một vị trí, bây giờ vận chuyển Càn Khôn Di Chuyển làm bóng dáng Tân Trạm dần dần biến mất tại chỗ.

Không tạo ra sự dao động linh khí khi dùng độn thuật, như thể chưa từng xảy ra điều gì cả.

Thậm chí cả bóng xám nọ có tiếng tăm lừng lẫy là một sinh linh ngoại giới chuyên môn theo dấu của các tu sĩ ở bên trên cũng không cảm nhận được Tân Trạm đã rời đi.

Sau khi Tân Trạm đi, rối thế thân chậm rãi ngồi xuống. Lúc này bóng xám mới dùng bí pháp theo dõi vị trí của Tân Trạm.

Trong vùng biển rộng mênh mông, Tân Trạm lẻn vào đó nhanh chóng phi hành.

“Tân Trạm, giải pháp thế thân này của cậu không kéo dài lâu được đâu, nếu tu luyện trong biển lửa thời gian dài thế kia thì gã chắc chắn sẽ nghi ngờ” Phù Ma nhắc nhở.

“Ừ, tôi sẽ tính toán thời gian, hơn nữa tôi cũng không có ý định đi đến nơi cách đây quá xa”

Tân Trạm gật đầu, khi nhắm được một vị trí chính xác thì bắt đầu tăng tốc.

Nếu lại đến nơi này, vậy đây cũng là thời điểm anh nên thực hiện cam kết đó rồi.

Ban đầu lúc Tân Trạm ăn phải Hóa Ma đan khiến tu vi mất hết thì từng được Lạc Việt Ban mang tới đảo của sư phụ anh ta, nó không xa đảo Hỏa Sơn này là bao.

Người đó chính là Tửu Lão, người truyền thụ cách sử dụng kình khí cho Tân Trạm rồi sau đó là kình khí hóa nguyên – một phương pháp luyện thể cổ xưa và nó trở thành một trong những lá bài tẩy của Tân Trạm.

“Không biết bây giờ Tửu Lão thế nào rồi, còn ###Chương Ngư, Hắc Điệp và cả Tiểu Đồng từng được mình cứu về nữa”

Trong lúc Tân Trạm suy tư thì khoảng cách đến đảo càng ngày càng gần.

Lúc này ở trên hòn đảo nơi Tửu Lão đang sinh sống.

Một bà lão tóc trắng xoá đang chống nạnh cãi cọ với Tửu Lão.

“Ông già chết tiệt, nhất định do Thái Anh Tuấn nhà ông hố đồ đệ Diệp Thành nhà tôi, nếu không thì sao xảy ra chuyện được”

“Nhảm nhí, đồ đệ Anh Tuấn của tôi hiền như cục đất, ngược lại là đồ đệ mắt như mắt chuột của bà đấy, chỉ cần nhìn sơ là št không tốt rồi, xảy ra tình trạng thế này chắc chắn là do Diệp Thành làm hại”

“Tức chết tôi rồi, tôi biết lão già ông ăn nói ngang ngược lắm mi Gò má của bà lão đỏ lên, vừa nói vừa chỉ vào Tửu Lão: “Nhưng tín hiệu của đồ đệ tôi chậm hơn học trò của ông nửa giây thì tính thế nào, hiển nhiên là bị đồ đệ ông liên lụy”

“Xùy, nửa giây thì nhằm nhò gì, không phải do học trò của bà chuốc họa sao, còn làm hại thằng nhóc đẹp trai nhà tôi tới bảo vệ” Tửu Lão uống một ngụm rượu, cười lạnh không thôi.

“Tôi lười cãi với ông, tôi là người làm ra những phù nổ này nên chuyện cứu hai đứa nó nhất định phải do tôi làm chủ, ông phải nghe lời tôi trong mọi chuyện” Bà lão nói.

“Phù nổ đúng thật do bà vẽ ra nhưng tôi lại là người cung cấp vật nổ, tại sao ông đây phải nghe bà chỉ huy?” Tửu Lão dựng râu trợn mắt nói.

“Úi chà, ông còn muốn ra lệnh cho tôi? Ông xứng chắc” Bà lão phì cười, khinh thường nói.

“Ông đây mạnh hơn bà, có gì mà không xứng” Tửu Lão nói như đó là chuyện đương nhiên.

“Ông mạnh hơn tôi, vậy chúng tôi so tài tiếp, ai thẳng thì phải nghe theo người đó.”

“Tôi sợ bà quá nhỉ, chỉ một ngón tay của ông đây cũng có thể đâm chết bà”

Tửu Lão khởi động hỏa khí, một người cầm bầu rượu hồ lô, một kẻ giơ trượng đầu rồng lên, lao vào đánh nhau loảng choảng.

“Tiền bối Tửu Lão”

Tân Trạm vừa nhảy khỏi mặt biển thì chợt thấy hai người trước mặt đã đánh nhau loạn cào cào cả lên khiến anh ngớ ra trong phút chốc.

Hai người vừa đánh vừa mắng vừa bô lô ba la quở trách đồ đệ của người kia không đúng.

Tân Trạm nghe rõ mồn một những gì hai người kia nói nên anh nhanh chóng hiểu ra mối quan hệ giữa cả hai.

“Xin hai tiền bối đừng đánh nữa được không” Tân Trạm cười khổ nhìn họ rồi nói.

“Nhóc Tân đến rồi hả? Đợi lát, tôi xử bà già ba láp ba xàm này xong sẽ nói chuyện với cậu.”

Tửu Lão cắn răng, gương mặt của ông bị bà lão đánh đến nỗi xuất hiện vài vệt máu đọng.

“Tôi khinh nhé, hôm nay bà già này sẽ lột sạch râu mép của ông trước mặt tụi nhỏ cho biết” Đầu tóc của bà lão cũng bị Tửu Lão đánh bù xù, trên cánh tay còn có vài dấu vết.

“ÁI Sao bà còn cắn người nữa” Tửu Lão kêu to.

“Đúng là mất mặt, sống đến từng tuổi này mà ông không biết người ta có thể giở mọi mánh khóe trong chiến đấu à” Bà lão nói một cách đương nhiên.

“Mẹ nó, bà đã không biết xấu hổ thì đừng trách tôi không khách sáo, xem tôi nhổ hết tóc bà này”

Tửu Lão gào to tức giận, quyết tâm phải nắm được tóc bà lão. Hai người lăn lộn dưới đất đánh loạn xạ cả lên.

Tân Trạm đổ mồ hôi trán trông rất bất đắc dĩ, mấy lần anh muốn ra tay ngăn cản nhưng hai ông bà lão đã dùng ánh mắt hung ác để cản anh lại.

“Hai vị tiền bối, đây là gì ạ?”

Tân Trạm bất đắc dĩ, anh đi sang bên cạnh thì phát hiện có vài phù lục để trên bàn vuông, vì vậy tiện tay cầm lên xem thử nom rất tò mò toang thử sức mạnh của nó.

“Đừng đụng vào nó!”

Lần này, Tửu Lão và bà lão hầu như đồng thời mở miệng với giọng điệu đầy kích động.

Thứ này không phải để đùa đâu, không cẩn thận thì sẽ nổ tung cả cái đảo này luôn đấy.

Hai người đồng loạt buông tay, đoạn lao vọt tới cất hết phù nổ vào.

“Cuối cùng hai vị tiền bối cũng dừng đánh nhau rồi, tôi biết phù nổ này nên sẽ không táy máy đâu” Tân Trạm mỉm cười nói.

Tửu Lão liếc Tân Trạm, bấy giờ mới biết mình bị lừa.

Hai người đều dừng tay, đương nhiên tạm thời ngưng chiến.

Bà lão hừ một tiếng đứng dậy đi ra sau chỉnh trang lại tóc tai.

“Chàng trai, sao nay rảnh rỗi đến tìm tôi vậy?” Tửu Lão ngồi “Hai vị tiền bối biết Diệp Thành và Lạc Việt Ban gặp chuyện rồi phải không?” Tân Trạm hỏi.

“Dĩ nhiên, đây là hai đồ đệ yêu quý của chúng tôi, vả lại chúng tôi có để lại ấn ký trên người bọn nó, vừa xảy ra chuyện là chúng tôi hay liền”

“Tiền bối biết hai người bị giam ở đâu không ạ?”

“Sau núi Vấn Tông, bằng không chúng tôi chuẩn bị nhiều phù nổ vậy làm gì” Tửu Lão nói như đúng rồi: “Đừng nghĩ chúng tôi không có mánh khóe gì nhé, đồ đệ gặp chuyện là chúng tôi biết ngay lập tức”

Chân mày Tần Trạm khẽ giật, nhìn mấy trăm phù nổ trên bàn, nếu cho nổ hết chúng thì sau núi có thể sẽ bị nổ tan tành luôn đấy.

Hai ông bà này bất chấp mọi giá rồi.

“Hai vị tiền bối dự định cứu người bằng cách nào ạ?”

“Còn cứu bằng cách nào nữa, tôi sẽ bảo bà già kia gây sự chú ý với Vấn Tông ở bên ngoài, sau đó tôi lén chạy ra sau núi dùng phù nổ cho nổ banh ngọn núi đó rồi cứu người thôi” Tửu Lão lãnh đạm nói.

Tân Trạm hơi cạn lời, kế hoạch này quả là trực diện, tuy vậy không thể không nói có đôi khi kế hoạch càng đơn giản thì càng dễ dàng thành công.

“Nhưng tiền bối à, dựa vào thực lực của ông có thể đánh bại các trưởng lão canh gác sau núi và những cao thủ Vấn Tông sẽ tới viện trợ sao ạ?” Tân Trạm hỏi.

“Cậu đừng thấy bây giờ tôi bị thương mà lầm, nếu tôi sử dụng bí pháp thì có thể khôi phục lại thực lực năm đó chỉ trong một nén nhang đấy. Trong vòng một nén nhang đó, tôi có thể cứu được đám đồ đệ không nên thân kia ra rồi” Tửu Lão đáp.

“Vậy sau đó thì sao?” Tân Trạm lắc đầu hỏi tiếp.

“Sau đó tôi ngủm củ tỏi chứ còn sao trăng gì, còn về chuyện sau khi cứu hai đứa nó thì đành giao lại cho bà già kia thôi, tôi đã cố gắng hết sức rồi” Tửu Lão uống một hớp rượu, bưồn buồn nói.

“Tiền bối, xin cho tôi nói thẳng, cách này của ông dù có thể cứu được Diệp Thành và Lạc Việt Ban nhưng cơ hội thành công cũng chỉ bằng không mà thôi” Tân Trạm nặng nề nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.