Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1088



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1088: Anh có từng bị roi đánh bao giờ chưa

“Nhưng anh thử nhìn kỹ thân thể này một chút, hắn không có linh hồn, cũng rất mạnh mẽ, thân xác không có linh hồn này chẳng lẽ không xứng đáng để chiếm đoạt hơn Triệu Hạo Thiên sao?”

Tàn hồn nọ run rẩy dữ dội hơn, dường như đang khó khăn lựa chọn.

Đôi mắt Tân Trạm lóe lên, lại thêm một cây đuốc.

“Vừa nói bọn tôi bàn bạc, anh cũng nghe thấy được.

Tôi mặc kệ anh có tính toán gì, nhưng anh chiếm đoạt thân thể Triệu Hạo Thiên, Triệu Hạo Thiên có thể theo tôi ra ngoài quấy đảo Vấn Tông này, anh cũng có thể thừa cơ hội rối loạn trốn đi, hoặc là ở lại đây bị giam cầm, hoặc là cơ hội trốn thoát tìm đường sống, nên chọn lựa thế nào.

chẳng lẽ còn muốn tôi dạy mi?”

“Thân thể này anh lấy được từ đâu.”

Bên trên tàn hồn đột nhiên xuất hiện một gương mặt người, hắn nhìn chăm chằm Tần Trạm, khàn khàn lên tiếng.

“Chuyện này không cần anh quan tâm, anh chỉ cần nhìn ra được thân thể này không có thần thức, anh muốn chiếm bất cứ lúc nào thì cứ chiếm là được rồi.” Tân Trạm cười lạnh nói.

“Được, tôi cho anh cơ hội này, hy vọng hai người bọn anh không để cho tôi thất vọng.”

Gương mặt người kia lại biến mất, Tân Trạm thả trận pháp ra, tàn hồn này đột nhiên chui vào thân thể người thanh niên kia.

Thân thể người thanh niên kia run lên, lần nữa trở nên cứng ngắc.

Hiển nhiên tàn hồn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn chiếm được thân thể này.

“Ha ha ha, không còn mấy thứ ghê tởm gì đó nữa, thật sự quá thoải mái!”

Triệu Hạo Thiên cười to, hai cánh tay ông ta chấn động, dây xích quấn quanh trên người ông ta không ngừng run lên, trận pháp bốn phía cũng theo đó run rẩy, dường như bởi thế mà sụp đổ.

Nhưng đây đã sớm nằm trong những gì Tân Trạm dự đoán, tất cả những gì Triệu Hạo Thiên làm không bị người bên ngoài biết được.

Một tiếng ầm.

Dây xích trên người Triệu Hạo Thiên hoàn toàn vỡ nát.

Ông ta châm chậm đứng dậy, lúc này Tân Trạm mới phát hiện ra vóc người của Triệu Hạo Thiên cực kỳ cao lớn, sắp đến ba mét, có vẻ cực kỳ khỏe mạnh, mà hơi thở tỏa ra lại nặng nề như núi cao, khiến người ta không khỏi cảm thấy nghẹt thở, không nhịn được cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Tiền bối, không phải mạo phạm nhưng tu vi hiện tại của ông còn lại bao nhiêu?” Tân Trạm nói.

Triệu Hạo Thiên cảm nhận một chút.

“Đại khái là đại viên mãn xuất khiếu cảnh, nhưng tôi có bí thuật, có thể nhanh chóng tăng lên phân thần cảnh.”

“Không đủ.” Tân Trạm lắc đầu nói: “Có lẽ tiền bối không biết, bây giờ tông chủ Vấn Tông là thiên kiêu một đời, tu vi của ông ta mạnh mẽ như tông chủ thời đó của ông”

“Hắn là thiên kiêu một đời, lẽ nào bản tôn là đồ bỏ đi!

Cậu xem thường sức chiến đấu của bản tôn sao?”

Triệu Hạo Thiên nhíu mày quát lên, mang theo hơi thở áp bức mạnh mẽ, như gió táp mưa bão, giống như làm cho tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước ông ta.

Tần Trạm cau mày, khí Tinh Thần lưu chuyển xua tan đi uy thế này.

Tay anh lập tức lấy ra ba bình sứ.

“Đây là ba loại đan dược Bát phẩm, loại thứ nhất có thể hồi phục tu vi nhất định, loại thứ hai có thể bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn, loại thứ ba hiệu quả mạnh nhất, nhưng sau đó sẽ bị phản phệ.”

“Đan dược Bát phẩm, cậu còn biết chế thuốc nữa à.”

Đôi mắt Triệu Hạo Thiên khẽ nhúc nhích.

Ông ta nhận lấy đan dược, ực một cái nuốt đan dược vào, vừa nhai kỹ vừa cười nói: “Quả nhiên là mùi vị của đan dược Bát phẩm, bao nhiêu năm rồi bản tôn không có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng như thế này.”

Sau khi hấp thụ tác dụng thuốc của đan dược này, hơi thở tu vi của Triệu Hạo Thiên lại tăng lên, vô tận đến gần phân thần cảnh.

“Tiểu bối, cậu cũng xem như thật sự có tài, tôi càng lúc càng tò mò, tiếp theo cậu sẽ làm gì đây.”

Triệu Hạo Thiên hài lòng thở ra một hơi.

“Tôi đã bị giam giữ nhiêu năm, cảm xúc có chút không ổn định, bạn nhỏ cậu đừng để ý.”

“Tất nhiên là không rồi, làm phiền tiền bối giúp tôi mở cửa lớn tầng ba ra, chỉ dựa vào sức mạnh của tôi sợ là không thể nào chạy ra ngoài.”

Tần Trạm lập tức lấy ra vài món linh khí giao cho Triệu Hạo Thiên.

Đôi mắt Triệu Hạo Thiên toát lên sự ngạc nhiên, cầm lấy vài món linh khí.

“Vật này mô phỏng Ma Thiên Chùy năm đó của ta, thậm chí có ba phần mười giống nhau, thằng nhóc cậu còn biết chế tạo vũ khí à.”

Trên linh khí này Triệu Hạo Thiên cảm nhận được một luồng hơi thở thuộc về Tần Trạm nên từ đó biết được đây là Tân Trạm luyện chế ra, điều này làm cho ông ta khá là tán thưởng.

Người trẻ tuổi trước mắt, tu vi bản thân đã không tâm thường rồi, hơn nữa còn biết trận pháp luyện đan, bây giờ còn hiểu được luyện khí.

“Thằng nhóc này cậu định làm thế nào?”

Hai người ai nấy đều chuẩn bị kỹ càng, đang tính rời đi thì Triệu Hạo Thiên chỉ chỉ vào Lỗ Thiện Văn kia.

“Đừng giả vờ ngất xỉu, tôi biết anh đã tỉnh rồi.”

Triệu Hạo Thiên nhàn nhạt lên tiếng, Lỗ Thiện Văn kia sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người.

“Tiền bối, tôi không sống được nữa”

Hắn vừa lên tiếng đã nói với giọng điệu tuyệt vọng.

“Vì sao?” Triệu Hạo Thiên suy nghĩ nói.

“Trước đó tôi chỉ nghĩ rằng vị tiền bối này đến nhà giam tìm kiếm bí mật, như vậy tôi còn cơ hội sống, nhưng cướp đi trọng phạm, mặc dù các người không giết tôi nhưng Vấn Tông cũng không tha cho tôi.”

“Vì thế cậu muốn bọn tôi cho cậu thoải mái hay là giữ lại đợi Vấn Tông hành hạ.” Triệu Hạo Thiên nói.

“Hai vị tiền bối.”

Lỗ Thiện Văn cắn răng một cái, rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Tân Trạm và Triệu Hạo Thiên.

“Cả đời tôi đã làm đủ chuyện xấu, đội trưởng tuần tra trước đó là do chính tay tôi giết chết, tôi đã sớm biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp gì rồi, vì thế tôi chết cũng không sợ, nhưng điều duy nhất làm tôi tiếc nuối đó chính là tôi đối xử với tên Mục Đồ này như con ruột của mình lại bị gã vô tình phản bội, đây là đau đớn lớn nhất cả đời này của tôi”

“Vì thế tôi không sợ chết, nhưng cầu xin hai vị tiền bối nhìn lại công sức tôi đóng góp hết mình suốt chặng đường này, giúp tôi giết tên Mục Đồ kia.”

Lỗ Thiện Văn cắn răng nghiến lợi nói, nhìn có vẻ thật sự vô cùng hận thù.

Triệu Hạo Thiên nhìn chăm chằm Lỗ Thiện Văn, đôi mắt toát lên vẻ hứng thú.

“Thằng nhóc cậu cũng thú vị lắm, người biết sắp đến giờ chết đều sẽ sợ đến không nói ra lời, hoặc nói mấy lời vô dụng xin tha thứ, cậu vẫn có thể giữ được tỉnh táo, cũng đã mạnh hơn số đông Lỗ Thiện Văn.”

“Đến cuối cùng nói không chừng bọn họ đều chết hết, trái lại cậu có thể sống sót.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.