Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1204



Chương 1204

Ngay từ đầu đám người này còn cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng sau khi Tân Trạm chứng minh thì lực chú ý của bọn họ đã dần dần bị công hiệu thần kỳ của những linh đan này hấp dẫn.

 

Mặc dù có chút đan dược đã được Trác Cư tiến hành chứng minh qua, nhưng cũng không có loại mang người sống không có khả năng gian lận này bày ra trực quan bắt mắt như vậy.

 

“Những viên đan dược này nhìn cũng rất tốt!”

 

“Đúng vậy, nhất là nối xương đan, nếu như đi ra ngoài nhận nhiệm vụ, gặp được yêu thú thì có thể có lợi ích rất lớn”

 

“Chỉ là sư đệ Trương bi thổ huyết là có chuyện gì xảy ra?

 

Khi Tân Trạm không ngừng chứng minh hiệu quả của linh đan, đám người càng tin tưởng đan dược này thật sự có hiệu quả, chỉ là thanh niên kia trước đó bị thổ huyết vẫn khiến cho bọn họ có chút nghi ngờ.

 

“Cái tên đầu trọc này nhịn không được nữa, anh muốn thử một chút không”

 

Tân Trạm đã vứt Kim Như Tung đã đau ngất mất lần xuống, mắt nhìn sang đám người đứng ở bên cạnh, cái người sư đệ Trương sắc mặt trăng bệch kia.

 

“Muốn chạy sao!”

 

Nhìn thấy người này muốn chạy, Trác Cư đã sớm nhìn chằm chằm anh ta cười lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy theo anh ta bắt trở về.

 

“Không phải anh đã nói đan dược của chúng tôi có độc sao? Anh chạy làm cái gì.”

 

“Đừng giày vò tôi, tôi xin nhận tội, đan dược này không có vấn đề gì cả”

 

Người đàn ông ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, liên tục khoát tay.

 

“Tôi nhận ba khối linh thạch của Kim Như Tung, đến đây để diễn kịch với anh ta, cái máu kia cũng không phải máu người, là máu gà, tôi còn chưa có ăn viên đan dược vừa mới mua kia, các người mau nhìn đi”

 

Sư đệ Trương bị dọa đến toàn thân đều run rẩy, não bộ đều dựng lên.

 

Lần này tất cả mọi người đều đã không còn lo lắng gì, nhanh chóng lấy Đăng Tiên Linh Đan ra để giao dịch.

 

Một buổi sáng đã trôi qua, Tân Trạm đã bán sạch những đan dược luyện chế, trọn vẹn thu được mấy trăm viên Đăng Tiên Linh Đan.

 

Cứ như vậy, hoàn toàn có thể giúp anh khôi phục được một nửa thần thức.

 

“Mấy người muốn đi đâu vậy”

 

Đám người đang dần dần giải tán, Tân Trạm liếc nhìn về phía Kim Như Tung và mấy tên thuộc hạ kia.

 

“Sư huynh, chúng tôi cũng không có đắc tội với anh, chúng tôi cũng không làm gì cả”

 

Mấy tên thuộc hạ kia đã mềm nhữn cả hai chân, trực tiếp quỳ xuống.

 

“Ném những tên ngu xuẩn này đi, đừng làm ô uế cái đài này”

 

Ngay khi Tân Trạm vừa nhấc chân lên, anh đã đá Kim Như Tung đã bất tỉnh. xuống bên dưới giống như đang đá rác rưởi.

 

“Vê sau nói cho anh ta biết, đừng có đi trêu chọc tôi, nếu không tôi còn đánh gãy chân tay của anh ta”

 

“Được, chúng tôi cũng không dám nữa”

 

Mấy tên thuộc hạ như được đại xá nhanh chóng ba chân bốn cẳng năm lấy Kim Như Tung chạy mất.

 

Sau khi trở về, đầu tiên Tân Trạm luyện hóa toàn bộ những viên đan dược này, mà thần thức của anh cũng thuận lợi khôi phục, sau đó Tân Trạm đi vào cung điện của Tam trưởng lão.

 

“Sắc mặt của ông rất tốt, chắc hẳn đã ăn linh đan màu đỏ của tôi Nhìn thấy Tam trưởng lão, Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng.

 

Sắc mặt của Tam trưởng lão cứng đờ, cho dù ở trước mặt người trẻ tuổi Tân Trạm kia thì ông ta có chút không muốn thừa nhận, nhưng hoàn toàn chính xác bất kể là thực lực luyện dược hay là hiểu biết đối với đan dược thì Tân Trạm đều mạnh hơn ông ta nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.