Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1206



Chương 1206

Những năm gần đây anh ta vẫn luôn tung hoành bá đạo ở ngoại môn, chưa từng có người nào dám đến trêu chọc anh ta.

 

Nhưng hôm nay ở phía trước hàng nghìn ánh mắt, anh ta lại bị Tân Trạm bẻ gãy tay chân, đánh gãy gân tay gân chân. Hơn nữa còn bị linh hỏa thiêu đốt, bị linh khí xuyên qua, bị hủy dung nhan, quả thực là coi xem anh ta là một con khỉ mặc sức mà đùa giỡn trong lòng bàn tay.

 

Điều này đối với anh ta vô cùng nhục nhã, mặc dù anh ta không có cách nào báo thù, nhưng đã có cậu chủ Nhiếp nhất định có thể giúp anh †a xả cơn giận này.

 

‘Và cũng chỉ cần cậu chủ Nhiếp ra tay, Tân Trạm sẽ bị bóp chết chỉ trong nháy mắt.

 

Anh ta lảo đảo đi vào trong cung điện ở trên đỉnh núi, lúc anh ta còn chưa đi vào, đã nghe được từng tiếng trường tiên quật xuống cùng tiếng kêu la thảm thiết.

 

Điều này khiến cho con ngươi của Kim Như Tung nhanh chóng co rút lại, muốn nói lên rằng anh ta cũng đã gặp qua thủ đoạn cực kì tàn nhãn, nhưng mà cái tên Nhiếp Phi Lộ này cũng không kém cạnh Tân Trạm.

 

Kim Như Tung đi vào bên trong, đã nhìn thấy Nhiếp Phi Lộ đang vung roi lên, đánh thẳng về phía một người đàn ông đang bị trói vào trên cột đá ở phía đối diện.

 

Kim Như Tung bỗng nhiên nhận ra người đàn ông này chính là tên chấp sự khá ngay thẳng, chính trực của Hỏa Vũ Tông. Đầu tuần trong khi Nhiếp Phi Lộ khảo trạch đệ tử nội môn, một người trong số những chấp sự đó chỉ có trình độ trung bình thế mà lại đắc tội với anh ta.

 

Lúc này đây, vị chấp sự mà khiến cho các đệ tử của tông môn phải kính sợ lại đang bị trói ở trên trụ đá như vậy, toàn thân anh ta máu me đầm đìa, muốn chết cũng không được. Nhìn từ trên xuống dưới cũng không còn một chỗ nào lành lặn.

 

“Cậu chủ” Kim Như Tung cẩn thận từng li từng tí kêu lên.

 

“Cái gì?”

 

Dáng người của Nhiếp Phi Lộ thuộc dạng cao gầy, khuôn mặt trắng nõn như em bé, ánh mắt trông vô cùng sắc bén. Mà điểm bắt mắt nhất cũng chính là đôi mắt hẹp dài giống như đôi mắt của rắn độc của anh ta.

 

Khuôn mặt hung ác, lạnh lùng, trông góc độ nào cũng cho thấy vẻ đằng đẳng sát khí, như thể có thể giết người bất cứ lúc nào.

 

Nhiếp Phi Lộ nhìn sang đây một chút, đã khiến cho trong lòng Kim Như Tung khẽ run lên, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện với khuôn mặt ấy.

 

“Sao anh lại thành ra như vậy?” Nhìn toàn thân của Kim Như Tung đểu là những vết thương, Nhiếp Phi Lộ cau mày nói.

 

“Chẳng lẽ khi anh đi đến nội môn, cái tên Trác Cư kia dám khi dễ anh hay sao?”

 

“Cậu chủ, xin cậu chủ hãy báo thù cho tôi. Mấy ngày nay tôi không tới đây gặp cậu cũng là vì chuyện này. Chắc hẳn cậu không biết, mấy hôm nay tôi chưa hề tới nội môn”

 

Nhắc đến nỗi đau này, trên mặt của Kim Như Tung lộ ra vẻ đau khổ, cũng không quan tâm đến việc người đang đầy vết thương, nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt Nhiếp Phi Lộ.

 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Phi Lộ cau mày lên tiếng hỏi.

 

“Ở trong Hỏa Vũ tông nay, sự tồn tại của ba tôi chính là ông trời, thì ông đây chính là người thứ hai, có người nào dám không nể mặt tôi như thế chứ?”

 

“Cậu chủ, đâu chỉ không nể mặt cậu, thật sự chính là đang đánh vào mặt cậu”

 

Kim Như Tung thêm mắm dặm muối, nói lại chuyện của Trác Cư cùng Tân Trạm cho Nhiếp Phi Lộ nghe.

 

Sắc mặt của Nhiếp Phi Lộ lập tức trở nên lạnh lùng.

 

“Anh nói là, cái tên Tân Trạm kia, chẳng những cướp đoạt tư cách đệ tử nội môn của anh, mà còn đánh anh thành ra như vậy, hơn nữa còn tuyên bố là không quan tâm đến ông đây nữa sao?”

 

“Đúng vậy, cái tên Tân Trạm này vô cùng phách lối! Hôm nay ngay trước mặt tất cả các đệ tử ngoại môn, cái tên đó đã lần lượt bẻ gãy chân tay của tôi, thật sự không mảy may quan tâm gì đến cậu chủ”

 

Kim Như Tung lại thêm mắm thêm muối, khiến trong lòng Nhiếp Phi Lộ càng cảm thấy tức giận.

 

“Anh ta muốn chết!”

 

Nhiếp Phi Lộ hừ nhẹ một tiếng, giơ tay đấm thẳng vào một pho tượng đá bên biến thành tro bụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.