Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1211



Chương 1211

“Tân sư đệ, cậu muốn làm gì vậy.”

 

Nhìn thấy Tân Trạm đi ra ngoài, Văn Đại Sơn hoảng hốt, anh ta cũng không để ý đến cánh tay đang đau đớn, cho nên đứng dậy giữ chặt lấy Tân Trạm.

 

“Cậu đừng xúc động, cái tên Nhiếp Phi Lộ kia đã có tu vi Xuất Khiếu Cảnh bát phẩm đỉnh phong, hơn nữa ba của anh ta còn là đại trưởng lão”

 

Mặc dù trong mắt của Văn Đại Sơn và mấy người khác, thiên phú của Tân Trạm cũng không tồi, nhưng bất luận đối phó với Chu Bách hay là Kim Như Tung, thì đều dựa vào phương diện năng lực luyện đan kia của anh, khiến đối phương không kịp đề phòng.

 

Nhưng nếu như Tân Trạm thật sự chiến đấu với Nhiếp Phi Lộ, một khi đối phương ra tay, tu vi của Tân Trạm cũng mới chỉ là Xuất Khiếu Cảnh thất phẩm, nhất định không phải là đối thủ của anh ta.

 

“Sư đệ đừng đi. Nhiếp Phi Lộ vốn đang muốn đối phó cậu, chúng tôi bị đánh cũng không có vấn đề gì cả! Nhiếp Phi Lộ cũng đã hoành hành bá đạo như thế, cho nên cũng muốn giảng lại quy củ của nội môn, chỉ cần tìm Tam trưởng lão đến giúp đỡ, Nhiếp Phi Lộ cũng không dám làm gì chúng ta”

 

Người sư tỷ cũng khuyên.

 

“Tiền bối Tân Trạm, cái tên Nhiếp Phi Lộ kia đã là bát phẩm đỉnh phong, anh có muốn dưỡng thần thức thật tốt hay không…” Trác Cư cũng không nhịn được lên tiếng.

 

Nhiếp Phi Lộ khác với anh ta, anh ta thật sự là người nối nghiệp mà đại trưởng lão nhọc lòng bồi dưỡng, ngoại trừ thực lực không tâm thường, còn có các loại chí bảo bí thuật.

 

Anh ta cũng lo lắng đến an nguy của Tân Trạm, không bằng chờ đến khi đi đến Đăng Tiên Trì rồi mới ra tay.

 

Tân Trạm nhìn lướt qua đám người.

 

Anh cũng hiểu được, Văn Đại Sơn và mấy người khác cũng thật sự đang quan tâm đến anh, lo lắng anh xúc động sẽ phải chịu thiệt thòi.

 

Mà nếu muốn đối phó với Nhiếp Phi Lộ, rất có thể sẽ khiến cho đại trưởng lão tức giận.

 

Nhưng nhìn những người này bởi vì anh mà bị đánh, bị tra tấn, bị nhục mạ, mà anh lại làm như không thấy. Chịu làm con rùa đen rụt đầu, vậy thì anh cũng không phải là Tân Trạm!

 

Quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng hắn Tần Trạm cũng không phải quân tử, thù của sáng này thì sáng nay muốn báo thù luôn.

 

“Mấy người cứ yên tâm, đánh loại người này thậm chí không cần tôi ra tay toàn lực, đi phía trước dẫn đường.”

 

Tân Trạm nở một nụ cười nhìn về phía Trác Cư.

 

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tân Trạm, cuối cùng Trác Cư cũng gật đầu, đi về phía trước.

 

Văn Đại Sơn và mấy người khác đã ăn được đan dược của Tân Trạm, cho nên cũng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn lo lắng cho Tân Trạm một người sẽ xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi theo.

 

Đối với chuyện này, Tân Trạm cũng không để ý, có anh ở đây, Văn Đại Sơn và mấy người khác cũng không lo.

 

Một đoàn người đi về phía đỉnh núi, khiến không ít chiến sĩ nội môn chú ý tới.

 

“Một mạch của Tam trưởng lão đều đã đi ra, đây là muốn quay lại trả thù hay sao thế?”

 

“Nói không chừng là muốn đi lên đây để cầu xin tha thứ, Nhiếp Phi Lộ đó là nhân vật gì chứ? Một cái đệ tử nội môn nho nhỏ không có bối cảnh, chỗ dựa, cũng dám đắc tội với anh ta sao”

 

“Cũng không phải vậy, anh xem khí thế hung hăng của bọn họ đi, không giống như là đi xin lỗi đâu”

 

“Tóm lại đã có trò hay để nhìn, đi, chúng ta đi xem một chút”

 

Không ít con mắt của đệ tử đều lấp lóe, bọn họ đã đi theo nhóm Tân Trạm ở phía xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.