Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1216



Chương 1216

“Hai người các cậu đang làm gì đấy? Đánh nhau như thế ở trong Hoa Vũ Tông, hai người còn xem quy định ở đây ra gì không đấy?”

 

Sau khi Nhiếp Vân xuất hiện, ánh mắt đảo qua Tân Trạm, sau đó nhìn chăm chằm hai người hét lớn.

 

Tựa như công bằng, đối xử như nhau.

 

“Đại trưởng lão, xin thứ lỗi”

 

Nhiếp Phi Lộ cũng thay đổi xưng hô, anh ta chắp tay nói: “Người này vô cớ hủy đi cung điện của con, làm tổn thương sư đệ của con. Trong lúc con tức giận, khó mà kiềm chế lửa giận, vì thế mới không nhịn được mà ra tay với anh ta.

 

“Cậu là người phương nào?” Nhiếp Vân nhíu mày nhìn về phía Tân Trạm nói.

 

“Người này là nội môn đệ tử mà Tam trưởng lão mới nhận lấy, tên là Tân Trạm”

 

Có người ở trong nhóm đại trưởng lão, lập tức tiến lên giới thiệu.

 

“Tân Trạm, hoá ra là cậu”

 

Mắt của đại trưởng lão khế giật giật, ông ta quét về phía một bên, hừ lạnh nói: “Vậy các người còn đứng ngây ở đó làm gì?”

 

Trong lòng tất cả những người ở đây run lên, đại trưởng lão là muốn xử lý Tân Trạm.

 

“Người này không để ý quy củ của Hỏa Vũ tông, hủy hoại cung điện, tổn thương đồng môn, Chấp Pháp đường đâu? Lập tức đem người này phế bỏ tu vi, nhốt vào địa lao, tra ra thân phận của cậu ta. Người này nếu dám phản kháng, xử lý ngay tại chỗ.”

 

Đại trưởng lão quát một tiếng, những trưởng lão kia của Chấp Pháp đường đều là chắp tay gật đầu.

 

Sau đó ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Tân Trạm, bay đến.

 

“Tân Trạm, cậu xúc phạm quy củ của tông môn, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng” Người cầm đầu quát về phía Tân Trạm.

 

“Không thể bắt Tân Trạm, rõ ràng là Nhiếp Phi Lộ ra tay trước. Tại sao chỉ xử phạt một mình Tân Trạm?”

 

Trác Cư và bọn người Văn Đại Sơn bay lên, ngăn ở trước người Tân Trạm, không phục nói.

 

“Tốt, phạm vào loại đại tội này, thế mà còn có người che chở, đây chính là đức hạnh của đệ tử của Tam trưởng lão. Bọn họ đã không phục tùng quản giáo, vậy thì cũng bắt lấy đi”

 

Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, những người chấp sự của Chấp Pháp đường đều là xông ra, trực tiếp chế phục bọn người Văn Đại Sơn.

 

“Đại trưởng lão, những người này nên xử trí như thế nào?”

 

“Đưa đi địa lao, tôi sẽ chính miệng nói với Tam trưởng lão, bây giờ bắt những tên đệ tử này đi”

 

Nhiếp Vân nói một câu, tất cả chấp sự đều hướng phía Tân Trạm mà nhìn.

 

“Cút đi cho tôi!”

 

Sắc mặt của Tân Trạm bình tĩnh, một cỗ uy áp tuôn ra, những tên chấp sự đều bị chấn động đến mức phải khép lại.

 

“Trách không được lại phách lối, thì ra cũng có chút thực lực, vậy tôi liền thay Tam trưởng lão, giáo huấn cậu một chút”

 

Nhiếp Vân nhe răng cười, trong hư không ngưng kết một bàn tay lớn màu đen, đánh về phía Tân Trạm.

 

“Lão già, người của tôi không cần đến ông giáo huấn”

 

Chẳng qua là đúng lúc này, một nguồn năng lực lướt từ trên không đến nện ầm ầm vào cái bàn tay lớn màu đen này, đánh đến chỗ Tân Trạm chỉ còn một mảng sương mù.

 

Cao Võ Giác, ông muốn ngăn cản tôi bắt tội phạm sao?”

 

Nhiếp Vân nhìn chằm chăm Tam trưởng lão vừa chạy đến, lơ lửng ở bên cạnh Tân Trạm, thần sắc lãnh đạm.

 

“Tân Trạm có phải là tội phạm hay không, không phải ông nói là được”

 

Lúc này Tam trưởng lão vừa mới tiêu hóa xong dược lực của Kim Đan, chỉ cảm thấy thần khí thanh sảng, cảm giác lực lượng đã lâu lắm rồi chưa từng có thấy lại một lần nữa trở về trong cơ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.