Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1239



Chương 1239

 

Lúc này ở nơi cách nước Đại Vũ gần mười nghìn dặm.

 

Ở đây là một sa mạc cực lớn, những gì đôi mắt có thể nhìn thấy, tất cả đều bị cát sỏi bao trùm.

 

Hai người một chim, cấp tốc xẹt qua giữa không trung, tạo ra cơn gió điên cuồng, khiến rất nhiều yêu thú náo loạn bỏ chạy ra bốn phía.

 

Ba kẻ này, tất nhiên là Diệp Thành, râu quai nón và Chu Lam.

 

“Hình như lão già chết tiệt kia rút lui rồi Chu Lam giảm bớt tốc độ, chậm rãi dừng ở trên một cồn cát, mở miệng nói.

 

“Có lẽ là vậy, không phải chỉ là giết mấy người trong môn của ông ta, cướp một chút linh thạch thôi sao? Vậy mà đuổi giết chúng ta ba ngày”

 

Râu quai nón cũng đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển.

 

“Nói nhảm, cậu ở trước mặt trưởng lão người ta, cướp đồ của đệ tử người ta, ông ta có thể không được đuổi giết các cậu sao.” Chu Lam chán nản nói.

 

“Một Ma Môn tà phái, có hại với người thường, đương nhiên là phải tiêu diệt bọn họ. Nhưng mà ngọn lửa ma đầu của ông ta thật là lợi hại, sắp đuổi kịp Tân Trạm rồi, may mà thực lực của chúng ta không giống như lúc trước.”

 

“Chờ khi nào gặp lại Tân Trạm, nhất định phải khoe khoang một trận với anh ta, đến cả lão già cảnh thần phó phân cũng chưa bắt được chúng ta.”

 

Tránh được một kiếp, ba người Diệp Thành cũng không tim không phổi cười cười.

 

Lúc này tu vi của bọn họ, Diệp Thành và râu quai nón đều đã đạt tới Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, có thể nói là tiến bộ nhanh chóng.

 

Còn Chu Lam vẫn là thất phẩm, nhưng cậu ta là yêu thú hoàng tộc, một khi bùng nổ thiên phú huyết mạch, chiến lực thật sự còn cao hơn cả Tân Trạm.

 

“Lần này phát tài rồi, cướp được không ít linh thạch và cả đan dược, chắc là đủ để mở khu vực Truyền Tống Trận ra một lần rồi”

 

Diệp Thành nhìn về phía Chu Lam nói: “Khả năng dự cảm trời phú của thăng nhóc cậu có chuẩn hay không vậy, Tân Trạm thật sự đang ở nước Đông Hoàng?”

 

“Có khả năng là Tân Trạm, cũng có thể là Tô Uyên”

 

Chu Lam không chắc chắn lắc đầu nói: “Vốn dĩ tôi chỉ có thể cảm nhận được thần hồn của Tân Trạm, nhưng sau đó tới Vấn Đạo Tông cứu hai người, gặp Tô Uyên, tôi sợ xảy ra vấn đề, nhân tiện muốn hấp thụ một chút thần hồn của cô ấy, cho nên bây giờ tôi chỉ biết có người quen đang ở thành cổ Đông Hoàng, không biết là ai”

 

“Haizz, thần thức của tôi và Tân Trạm kia phát sáng, anh ta cũng không truyền âm về cho tôi, khi chúng tôi rời đi, người anh ta đang bị trọng thương, không biết bây giờ thế nào rồi” Diệp Thành lo lắng nói.

 

Diệp Thành cũng không phải lo lắng suông, lúc mới tới đại lục này, cho dù tu vi bọn họ có sung mãn, trạng thái có hoàn hảo tới đâu cũng phải chịu không ít khổ.

 

Tân Trạm bây giờ còn tệ hơn họ, anh đang dùng cơ thể bị trọng thương của mình đối đầu với trưởng lão thái thượng của Vấn Đạo Tông.

 

Nếu như có chuyện nguy hiểm gì xảy ra thì không biết Tân Trạm có gánh vác nỗi hay không. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ không màng tất cả mà đi cướp linh thạch, bất chấp cả việc sẽ đụng vào cường giả ở cảnh thần phó phân.

 

“Nói mấy lời vô dụng này làm gì, khi tới thành cổ Đông Hoàng thì tự khắc sẽ biết người đó là ai thôi, nếu như người ở đó là Tô Uyên thì dẫn theo cô ta đi tìm Tân Trạm luôn” Râu quai nón nói.

 

“Cũng đúng, vậy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm truyền tống trận” Diệp Thành nói.

 

Thế là hai người một chim bèn ở trong sa mạc tu luyện một đêm.

 

Đối với việc này, Tân Trạm hoàn toàn không biết gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.