Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1274



Chương 1274

 

“Tân sư đệ, hay là cậu cứ đi trước đi, chúng tôi chỉ đi đến đây thôi”

 

Văn Đại Sơn thở dốc nói.

 

“Không được, mọi người theo sát tôi một chút đi”

 

Tân Trạm khẽ nhíu mày, mở ra một tấm lá chắn rồi quấn mấy người vào trong.

 

“Như thế này sao được chứ” Văn Đại Sơn có chút đỏ mặt.

 

“Không sao, lúc nãy mọi người đứng đợi tôi, không phải cũng không hỏi tôi cần cái gì sao?”

 

Tân Trạm cười, lại dẫn mấy người đi sâu thêm vài trăm trượng.

 

Nhìn thấy linh khí xung quanh biến thành màu xanh, đám người Văn Đại Sơn vừa kinh ngạc vừa kích động.

 

Dưới Đăng Tiên Trì, mỗi tầng linh khí đều không giống nhau, và tầng linh khí màu xanh đã là khu vực gần với nơi sâu nhất rồi. Nếu như ở đây tu luyện sẽ mạnh hơn gấp mười lần so với vị trí cũ của bọn họ.

 

Mọi người đều vô cùng biết ơn Tân Trạm.

 

Nếu không phải là Tân Trạm dẫn đến thì bọn họ hoàn toàn không thể đến được đây.

 

“Vốn dĩ muốn dẫn cậu đi đường tắt, nhưng không ngờ cuối cùng lại là cậu giúp đỡ chúng tôi” Văn Đại Sơn có chút xấu hổ nói.

 

Lúc này ánh sáng dưới đáy hồ đã trở nên vô cùng mờ mịt, Văn Đại Sơn cùng những người khác cũng không muốn đi sâu thêm nữa.

 

“Tân sư đệ, nếu như đi tiếp e là chúng tôi sẽ bị linh khí đè áp mà chết ngay khi rời khỏi tấm lá chắn, huống chỉ là nói đến tu luyện nữa”

 

Tân Trạm gật đầu, lần này anh cũng không từ chối nữa.

 

Linh khí trong suối linh ở nơi này đã dày đặc đến mức đáng sợ, đối với đám người Văn Đại Sơn mà nói thì ở đây đã là rất có lợi rồi. Sau khi rời khỏi mọi người, Tân Trạm tiếp tục đi tiếp.

 

Linh khí màu xanh xung quanh đã biến mất, màu sắc dần dần biến thành một màu tím nhạt.

 

Lúc này Tân Trạm cũng bắt đầu cảm thấy áp lực tăng lên.

 

Lồng ngực anh như muốn nghẹt thở, toàn bộ xương cốt bắt đầu kêu lên răng rắc.

 

Bùm!

 

Tân Trạm cũng không do dự nữa, anh bắt đầu bằng ba chiêu thuật luyện khởi động cơ thể, ngay lập tức áp lực xung quanh liền tan biến.

 

“Màu tím có phải là màu của linh khí ở nơi sâu nhất trong đây không nhỉ?”

 

Đôi mắt Tân Trạm thoáng qua một tia tò mò rồi tiếp tục bước tiếp.

 

Lúc này, ở bên ngoài Đăng Tiên Trì.

 

Tất cả đệ tử đều khoanh chân ngồi trước màn sương linh khí cao vút, ra sức hấp thu linh khí.

 

Một nhóm trưởng lão chấp sự từ trên cao đài tò mò nhìn xuống.

 

Đăng Tiên Trì mặc dù tốt nhưng một vị tu sĩ cả một đời cũng chỉ có thể hấp thu linh khí này nhiều nhất là ba lần, nếu như bắt buộc phải có lần thứ tư thì sẽ phản tác dụng. Đã từng có một vị trưởng lão vì chuyện này mà bị tẩu hỏa nhập ma.

 

Vì vậy, những trưởng lão đã sớm dùng cạn kiệt số lượng này, vừa quan sát các đệ tử bên dưới, đồng thời chú ý đến sương mù tăng vọt trên Đăng Tiên Trì.

 

“Có chút đáng mong đợi, không biết những đệ tử bước vào Đăng Tiên Trì lần này có thể đạt được thành tích gì”

 

“Đúng vậy, một khi những đệ tử này tiến vào trong linh hồ bắt đầu tu luyện, sương mù sẽ sinh ra các cột khí có màu sắc khác nhau tùy theo vị trí của chúng. Đệ tử mạnh nhất năm mươi năm trước lọt vào trong phạm vi linh lực màu xanh, không biết lần này có thể đi tới đâu. “

 

“Người này có mười tám đệ tử, người tên là Tân Trạm đó, chắc sẽ là người đứng đầu”

 

Các vị trưởng lão và chấp sự đều tò mò xì xào bán tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.