Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1279



Chương 1279

 

“Trận pháp này giống như một trận pháp phong ấn” Tân Trạm tự lẩm bẩm.

 

Điều này cũng xác thực những lời Lãnh Uyên Thư đã nói, rằng sự hình thành của Đăng Tiên Trì dường như liên quan đến một vật thể bị phong ấn.

 

“Hơn nữa, trận pháp phong ấn này có thể được nhìn thấy được vị trí của vật bị phong ấn dựa theo chỉ tiết của trận pháp này”

 

Tân Trạm có chút khó hiểu, những họa tiết này là do tác giả trận pháp cố ý sắp xếp, muốn dẫn người phát hiện ra nó đi về phía khu đất bị phong ấn.

 

Nếu trận pháp này thực sự được đặt ra bởi vị tông chủ đầu tiên của môn phái, vậy ông ta làm như vậy là có ý gì?

 

Đi dọc văn trận, Tân Trạm càng kinh ngạc hơn, rất nhanh liền đi tới trung tâm trận pháp.

 

Trên đó, lại có một văn trận mới xuất hiện, đây là một văn trận trông cực kỳ u ám, nó khác với tất cả các hình dạng xung quanh và không được mở ra, có vẻ như là do linh khí đã cạn kiệt.

 

“Đánh vào linh khí mới có thể mở văn trận này ra”

 

Tân Trạm không làm ngay lập tức, đầu tiên anh cẩn thận kiểm tra chung quanh, quan sát bố cục văn trận, sau khi xác định không có nguy hiểm mới đánh một tia linh khí vào nó.

 

Hừ!

 

Văn trận kì quái này hấp thu linh khí, đột nhiên phát ra âm thanh khe khẽ.

 

Khi nó từ từ sáng lên, vô số tia sáng tiếp tục hội tụ về phía đỉnh, tạo.

 

thành một hình người bằng ánh sáng.

 

Bóng dáng một người đàn ông dáng dấp thư sinh xuất hiện trước mặt Tân Trạm.

 

“Trong nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng được thức tỉnh rồi”

 

Người đàn ông mở mắt và thở dài vì xúc động.

 

Tân Trạm khẽ nhíu mày, lùi về phía sau mấy bước.

 

Bóng dáng của những người văn sĩ xuất hiện, với những văn trận hình thành trên ông ta, và có vẻ như ông ta chính là người sắp xếp trận pháp này.

 

Nhưng nếu thật sự là ông ta, thì người này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?

 

“Vãn bối, không cần căng thẳng, tôi không có tu vi, cậu có thể xem tôi chỉ là ảo ảnh mà thôi” Người văn sĩ nhìn Tân Trạm cười nhẹ nói.

 

“Tiền bối là Tông chủ đầu tiên của Hỏa Vũ Tôn: “Coi là như vậy đi” Văn sĩ chép miệng cười nói: “Lúc đầu tôi lang thang ở đây, liền phát hiện bí mật dưới đáy Đăng Tiên Trì, vì vậy nhất thời sinh hứng thú, nhặt được môn phái này, còn để lại một ám hiệu.

 

Vốn dĩ, tôi không mong đợi đệ tử sau này sẽ phá được trận pháp này. “

 

“Cậu nhóc này, có vẻ xuất sắc đấy, xứng đáng với những gì tôi để lại” Văn sĩ nhìn Tân Trạm nói.

 

‘Tân Trạm hỏi.

 

“Nhiều năm như vậy trôi qua, không có ai phát hiện ra văn trận này sao?”

 

Tân Trạm cau mày, từ hình dạng mờ mịt trước mắt có thể nhìhn ra thứ này chưa từng được kích hoạt.

 

Nhưng theo lý mà nói, Đăng Tiên Trì này trước đây đã từng được rất nhiều cường giả đến khám phá, Tân Trạm không bao giờ cho rằng không có ai hơn mình.

 

“Điều cậu nghỉ vấn là hợp lý. Cậu không vội hỏi những bí mật của nơi này. Điều này cho thấy rằng cậu là một người thận trọng. Như vậy càng tốt”

 

Văn sĩ chép miệng cười đắc ý: “Với bản lĩnh của tôi, tôi bằng lòng để cho bọn họ xem thì họ mới có thể nhìn thấy. Nếu tôi không muốn, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sự hư vô”.

 

Lúc văn sĩ nói chuyện, tràn đầy sự tự tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.