Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1282



Chương 1282

Bây giờ một cơ duyên lớn như này đang ở ngay trước mặt mình, sao anh có thể từ bỏ được.

 

Mà trong khi Tần Trạm tiến vào trong không gian trận pháp thì trên Đăng Tiên Trì cũng xảy ra một biến đổi lớn.

 

Người đệ tử cuối cùng bay ra từ trong đầm cũng coi như kết thúc.

 

cuộc tu luyện của Tần Trạm, mười tám đệ tử của Hỏa Vũ Tông toàn bộ đều dừng lại lần luyện tập này, sương mù tụ lại trên đỉnh Đăng Tiên Trì lại khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

 

Mà tất cả các trưởng lão đệ tử đều đang thảo luận về hành động vĩ đại của Tần Trạm, lúc chuẩn bị rời đi thì đột ngột phát sinh dị biến.

 

Từng bóng người từ bốn phương tám hướng bên ngoài Đăng Tiên Trì xuất hiện, hơi thở của bọn họ chói lói, tu vi ít nhất phải đạt tới cấp bảy.

 

Mấy trăm người bay trong không trung, chặn lại toàn bộ người đi đường.

 

“Các người là ai? Sao lại chạy tới đây?”

 

Mọi người kinh ngạc, những người này nhìn quần áo lối ăn mặc cùng với dung mạo thì hiển nhiên không phải là đệ tử của Hỏa Vũ Tông, nhưng bọn họ lại xông qua được trận pháp hộ sơn, đến được Đăng Tiên Trì.

 

Lãnh Uyên Thư và ba vị trưởng lão cũng kinh động, dự cảm không lành.

 

“Các vị đừng căng thẳng, những người này là tôi đưa đến”

 

Một tiếng hét to vang lên, đại trưởng lão Nhiếp Vân chân đạp trên không trung, mấy bước đã bay tới trên đỉnh đầu của mọi người.

 

“Nhiếp trưởng lão, ông đưa người ngoài vào đây để làm gì?” Lãnh Uyên Thư đanh mặt lại.

 

Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng.

 

“Lãnh Uyên Thư, cô thân là tông chủ, tu vi thấp kém, khó mà thu phục được kẻ dưới, bao nhiêu năm qua không hề có tiến triển gì, khiến cho Tông Môn dậm chân tại chỗ, trọng dụng kẻ gian Cao Võ Giác, dẫn đến Tông Môn chướng khí mù mịt, hỗn loạn kinh khủng.

 

“Cô không xứng làm chức vị Tông chủ này, chỉ có tôi trên có thiên mệnh, dưới ứng lòng người, hôm nay, Nhiếp Vân tôi sẽ phải chiếm lấy địa vị này từ tay cô!”

 

Nhiếp Vân vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Đại trưởng lão của Hỏa Vũ Tông hôm nay đã triệt để ngả bài, yêu cầu Lãnh Uyên Thư thoái vị, bản thân sẽ lên làm Tông chủ.

 

“Nhiếp trưởng lão, những người kia là ai2” Một trưởng lão kinh ngạc đáp.

 

“Đó là các đệ tử của Cực Hỏa Tông, trợ thủ mà tôi mời đến, nếu Lãnh Uyên Thư không đồng ý thì vì lợi ích của Tông Môn, thì tôi chỉ còn cách ép cô ta thoái vị thôi” Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng.

 

“Nhiếp Vân, ông điên rồi, ông cũng biết rõ phản bội lại tông môn chính là tội chết” Tam trưởng lão tức giận nói.

 

“Haha, vị trí tông chủ này vốn dĩ là của tôi, chỉ là tông chủ cũ hồ đồ mới trao lại vị trí này cho Lãnh Uyên Thư, sớm biết ông ta ngu dốt như thế này thì lúc đầu tôi phải giết chết ông ta luôn mới phải.” Nhiếp Vân căm ghét nói.

 

“Cái gì? Tông chủ cũ là do ông giết?”

 

Từng tin tức nặng ký khiến mọi người đều run rẩy.

 

Sắc mặt của Lãnh Uyên Thư và ba vị trưởng lão đều rất khó coi, bọn họ bấy giờ mới biết tông chủ cũ năm đó vì sao lại đột nhiên bị tập kích, trọng thương nặng.

 

“Tóm lại, hôm nay Lãnh Uyên Thư phải trả lại ngôi vị tông chủ cho tôi, nếu không ai dám cản tôi thì tôi sẽ giết chết người đó.”

 

Thẳng thừng xé bỏ lớp mặt nạ, Nhiếp Vân cũng không hề kiêng kị gì cả.

 

Ông ta rút thanh kiếm dài ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào đám đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.