Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1536



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1536

 

Trong đám người chung quanh, hai người đàn ông mặc trường bào đen cực kì nổi bật, chắc là anh em Tử Lang mà ông già đã nói đến.

 

Tân Trạm hất áo choàng che giấu khí tức lên, cũng không muốn những người này phát hiện ra cái gì, nên chỉ nhìn đám người xum quanh bốn phía một chút, sau đó lập tức hướng về phía dưới khe nứt bay xuống.

 

“Cứng đầu không chịu tỉnh ngộ, đuổi theo!”

 

Vương Tử khẽ quát một tiếng, tất cả mọi người đều tản khí tức ra, nhao nhao bay xuống khe nứt.

 

 

“Cho dù như thế nào, bắt được cô ta mọi chuyện liền được sáng tỏ.” Trong lòng Vương Tử tràn đầy nghi hoặc.

 

Đám người đuổi theo Tân Trạm chui vào khe nứt, lúc đầu bọn họ vẫn còn rất đề phòng, không dám dùng toàn bộ sức lực đuổi theo, nhưng đuổi theo Tân Trạm nửa ngày mới phát hiện Tân Trạm căn bản không có bày ra cạm bấy gì gì đó cả, liền ra sức tăng tốc đuổi theo.

 

Cứ như vậy, khoảng cách giữa bọn họ và Tân Trạm không ngừng rút ngắn.

 

Bên trong khe nứt, sương mù càng lúc càng dày, ngay cả một tia sáng cũng không thể xuyên thấu vào trong, đám sương mù này ảnh hưởng đến việc bọn họ dùng thần thức xem xét xum quanh.

 

Bao gồm cả hai anh em nhà họ Vương, tất cả mọi người chỉ có thể huy động thần thức của mình dò xét phạm vi không quá một cây số.

 

Nhưng khiến đám người càng phấn chấn chính là, Tân Trạm đã ở gần ngay trước mắt bọn họ.

 

Mà anh vẫn không biết có một đám người, đã chờ anh ở phía trước chỉ chờ anh bay đến rồi bao vây anh lại.

 

“Các người ẩn nấp ở bên kia, chờ cô ta bay qua, thì hợp sức bao vây cô ta lại” Vương Tử truyền âm nói với các tu sĩ ở phía trước.

 

Chỉ cần bao vây được Tân Trạm, nhiệm vụ của bọn họ coi như xong.

 

Nhưng mà lúc đám người sắp bao vây được Tần Trạm, thì Tân Trạm đột nhiên không bay về phía trước nữa, sau đó bọn họ chỉ thấy anh bay xuống phía dưới, bay xuống chỗ sâu nhất của khe nứt.

 

“Đáng chết, con đàn bà giảo hoạt, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra cái gì rồi”

 

Vương Tử ở trong lòng mắng thầm một câu, đám người cũng chỉ có thể tiếp tục bay xuống dưới.

 

Khe nứt này, giống như không có điểm cuối cùng, Tân Trạm không ngừng bay xuống dưới, yêu thú chung quanh cũng dần dần nhiều hơn.

 

Từng con Lôi Ưng khát máu phát ra tiếng kêu uy hiếp, ý đồ muốn hù dọa để đám người này thấy sợ mà rời đi, nhưng Tân Trạm không hề để ý vẫn tiếp tục bay xuống, đám người Vương Tử thấy Tân Trạm vẫn tiếp tục bay xuống cũng không dừng bước tiếp tục đuổi theo.

 

Bầy Lôi Ưng nổi giận, không ngừng có Lôi Ưng khát máu lao tới, đánh đám tu sĩ kia.

 

Bọn chúng không hề phân biệt đối tượng công kích, bao gồm cả Tân Trạm, tốc độ của đám người giảm đi không ít.

 

Nhưng Tân Trạm hoàn toàn không để ý, càng hướng về phía dưới lao xuống, Lôi Ưng càng lúc càng nhiều.

 

Vương Tử phát ra thần thức, sợ hãi cảm ứng được chỗ sâu nhất khe nứt, còn có thứ cường đại hơn cả Lôi Ưng, thậm chí hợp sức hai anh em họ lại cũng không phải là đối thủ của thứ đó.

 

“Cái con đàn bà thối này, nếu còn tiếp tục bay xuống dưới, những con Lôi Ưng khát máu kia sẽ xé xác cô đấy” Vương Tử bám theo phía sau không buông, gầm rú với Tân Trạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.