Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1754



Chương 1754

 

Bọn họ cũng bay lên, bay về phía Tuệ Nhã mà bắt.

 

“Cút ngay!”

 

Tuệ Nhã gầm lên một tiếng, một làm khí tức tung ra, giống như uy lực của lốc xoáy trong thiên địa.

 

Giữa hai người tu sĩ này, người ở phía trước liền kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó nổ tung thành một cục máu.

 

Người ở sau không biết xuất ra pháp bảo gì, chưởng một cái, thân thể liền vỡ từng mảnh, nhưng nguyên thần lại hoảng sợ mà bỏ chạy.

 

“Hú”

 

Đám quỷ nghe thấy tiếng gào rống, liền ở trong nước nhốn nháo, từ trong sương mù bay lên không trung, bay về phía Tuệ Khả.

 

“Nếu không phải mấy thứ đáng chết các người, làm cho bổn tăng phải vượt sông, làm sao bị làm lỡ thời gian, hại Tân Trạm gặp phải nguy hiểm” Trên mặt Tuệ Khả tràn đầy vẻ tức giận.

 

“Ai ngăn cản tôi đều phải chết”

 

Tuệ Khả hét lớn, ánh sáng màu vàng ở bên ngoài cơ thể nở rộ, phật âm vang lên.

 

Những nơi mà ông ta đi qua giống như một dòng sông phá vỡ đê đập vẫn luôn tiến về phía trước làm cho tất cả ác quỷ có can đảm tấn công ông ta đều phải kêu thảm rồi tan thành tro bụi.

 

“Thực sự là gan to bằng trời, dám động đến máu mủ của hoàng tôn, người này chết chắc rồi, cả nhà và cả gia tộc đều chết chắc”

 

Tuệ Khả nghiến răng nghiến lợi, cơ thể giống như sao băng xuyên qua u tối, ông ta bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ rồi xuyên thủng tất cả ma quỷ.

 

Ông ta phải bay qua sông để đi thẳng đến thành cổ Đông Hoàng.

 

Tân Trạm thăng nhóc này cậu phải sống sót đấy.

 

Đợi bần tăng đến, đến lúc đó cho dù là ai ra tay với cậu bần tăng chắc chắn sẽ trút giận cho cậu, cho dù là chủ của Đông Vực thì tôi cũng sẽ đánh!

 

Trong khu vực trung tâm của Thánh Cảnh.

 

Tân Trạm không ngừng hấp thu nội đan của yêu thú, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua.

 

Đột nhiên khoảng không ở phía xa bắt đầu chấn động, từng bóng dáng không ngừng lướt đến từ phía xa làm cho sắc mặt của Trần công tử ngưng trọng nắm chặt trường kiếm trong tay.

 

Mấy bóng dáng kia bay lượn đến chỗ bầu trời ở phía trên Tân Trạm, Trần công tử và Liễu Mộng rồi đột nhiên dừng lại, thần thức quét xuống phía dưới.

 

Sau đó, khuôn mặt của những người này đều lộ ra vẻ hưng phấn.

 

“Cậu chủ, chính là họ”

 

“Nhưng mà hình như thiếu mất một người”

 

“Không quan trọng, thủ phạm ở đây là được rồi”

 

Những người này rõ ràng là cùng một đám, cầm đầu là một thanh niên có khuôn mặt hẹp dài với hình lưỡi liềm được khắc ở trên trán.

 

“Chậc chậc, không ngờ Sài Chính Minh tôi lại may mắn như vậy, tôi là người đầu tiên có mặt ở đây, xem ra ông trời đang phù hộ cho nhất mạch của tôi”

 

Sài Chính Minh nhìn mấy người cảm thấy vô cùng vui vẻ giống như gặp được truyền thừa của đại năng thượng cổ vậy.

 

“Thực sự không ngờ các người to gan như vậy, thế mà vẫn ở nguyên tại chỗ chứ không bỏ trốn, tôi còn tưởng răng phải tiêu phí tinh thần và thể lực để tìm kiếm, bây giờ trái lại có thể miễn được rồi”

 

Sài Chính Minh nhếch miệng cười rồi đột nhiên rút một thanh trường đao hình lưỡi liềm ra.

 

“Xét thấy các người trung thực như thế tôi sẽ không giày vò các người, chỉ cần các người từ bỏ phản kháng thì tôi sẽ để cho các người chết một cách sảng khoái”

 

“Đừng hòng”

 

Sắc mặt Trần công tử đóng băng, bảo vệ ở trước người Tân Trạm.

 

Đôi mắt Sài Chính Minh lóe lên vẻ khinh thường vung tay lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.